Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1789: Ban ơn ngươi kiếp này, độ ngươi kiếp sau (2)



Đội trưởng vừa nói, vừa giơ tay chỉ lên trời cao.

Đồng tử Hứa Thanh co rụt lại, trên trời cao, ngoại trừ Thần Linh Tàn Diện,

thì còn có nơi khác trong tinh không xa hơn.

“Thánh địa!”

Đội trưởng ợ một cái, rồi cười cười.

“Đây là suy đoán của ta, ngoài ra, liên quan đến sư tôn, ta nói cho ngươi một

bí ẩn là được.”

“Ta từng có một đời, từng gặp một người rất giống lão đầu tử, không phải

giống y hệt, mà có một loại cảm giác không nói nên lời…”

Hứa Thanh nghe vậy, ánh mắt ngưng lại.

“Hơn nữa, kiếp này lúc ta vừa bái sư, cũng nhớ lại, dường như ta đã gặp hắn

không chỉ một lần, nhưng rất nhiều ký ức của ta đã mất đi.”

Đội trưởng lắc đầu, đứng lên, duỗi thắt lưng.

“Tiểu A Thanh, đừng suy nghĩ nhiều, ngươi phải học ta, vui vẻ là được, mỗi

ngày đều phải vui vẻ, như vậy mới là cảnh giới cao nhất của cuộc sống.”

Nói xong, đội trưởng loạng choạng hướng về phía phòng, sau khi đi bảy tám

bước, hắn dừng bước chân, đứng ở dưới ánh trăng, đưa lưng về phía Hứa

Thanh, nói nhẹ nhàng.

“Tiểu A Thanh, còn nhớ năm đó ở Thất Huyết Đồng, lúc ngươi bái sư, ta

đứng bên cạnh ngươi nói gì không.”

“NHất bái Cổ Hoàng, tam bái thiên địa, cửu bái sư tôn.”

“Huyền U Cổ Hoàng, khai sáng sự nghiệp vĩ đại, cho nên cần cúi đầu.”

“Thiên Địa Huyền Hoàng, chịu tải ngàn vạn, nên cần bái ba bái.”

“Nhưng Cổ Hoàng cao cao tại thượng, chưa từng ban ơn cho ngươi. Thiên

địa chúng sinh khổ hải, chưa từng độ ngươi. Chỉ có sư tôn lên trời xuống đất,

ban ơn ngươi kiếp này, độ ngươi kiếp sau, dốc hết khả năng, cùng đi đại đạo,

cho nên ngươi cần bái chín bái!”

Dưới ánh trăng, trong đình viện, âm thanh của đội trưởng ẩn chứa cảm giác

năm tháng, vang vọng kiếp này.

“Một đời này, không chỉ có chúng ta đồng hành, mà sư môn cũng đồng

hành!”

“Đại sư huynh có nhiều kiếp trước, nhiều lần chuyển thế, thần bí khó

lường.”

“Nhị sư tỷ có cơ duyên của Hoàng Nham, có thể được Viêm Hoàng yêu

thương, tự có chỗ phi phàm của nàng.”

“Tam sư huynh… liên quan tới Quỷ Đế, có lẽ đến từ Thánh địa.”

“Còn ta… Lại có gì xuất chúng?”

Hứa Thanh im lặng, hắn không cảm thấy bản thân với người khác có gì khác

biệt, ngoài việc… Hắn liên quan tới quạ đen.

Còn nữa, cảnh tượng không biết là thời gian thật hay giả mà hắn nhìn thấy

trong thuỷ tinh màu tím lúc ban đầu trong trận chiến với Xích Mẫu.

Trong thời gian đó hắn đã chết, điều này khác hoàn toàn với những gì hắn

trải qua.

“Ta thật sự từng chết một lần sao.”

Dưới ánh trăng, Hứa Thanh khẽ lẩm bẩm, âm thanh hoà vào bóng đêm, như

vẽ ra gợn sóng trên bầu trời đêm.

Không biết có phải tầng mây cũng xúc động hay chăng mà theo gió nổi lên,

bao phủ màn đêm, mây dần dày đặc. Từng tiếng sấm đến muộn, tia chớp im hơi

lặng tiếng, lúc ẩn lúc hiện trong mây.

Rất nhanh, sấm sét đến muộn đã đến.

Tiếng vang ầm ầm, vang khắp Hoàng Đô, cơn mưa to tầm tã, suốt cả đêm,

cho đến khi trời sáng, vẫn tối tăm mờ mịt khiến người ta trong lúc vô ý có cảm

giác lười biếng.

Cho đến sau giờ ngọ, mưa lại rơi.

Mà cả ngày hôm nay, Hứa Thanh không đến Thái Học, hình như hắn đã xem

qua tất cả trường phái của nơi đó, lúc này bày trước mặt hắn chính là lựa chọn.

Mặt khác, còn có một nguyên nhân, là hôm nay hắn có hẹn.

Người hẹn là Tam công chúa.

Nếu là người khác Hứa Thanh sẽ từ chối, nhưng thiện ý của Tam công chúa

đã thể hiện trong quãng đường vừa qua khiến Hứa Thanh khó có thể từ chối

khéo, tính cách hắn chính là như vậy.

Cho nên, dù hôm nay mưa to, nhưng tới lúc hoàng hôn, Hứa Thanh vẫn cầm

ô giấy rời khỏi phủ.

Tu sĩ tuy có thể dùng tu vi hình thành màn chắn bảo vệ, ngăn chặn nước

mưa rơi xuống, nhưng nếu ở thế tục, có một số việc cũng không nên khác

người.

Đây là một phần trong tu tâm, cũng chính là cảm ngộ Hứa Thanh đạt được

sau khi học ở trường phái Tâm Cảnh trong Thái Học.

Giờ phút này đi trên đường phố trong Hoàng Đô, nhìn người lui tới, Hứa

Thanh đi chậm, vừa nghĩ về trường phái của Thái Học, vừa đi đến điểm hẹn.

Giọt mưa rơi trên ô giấy, phát ra tiếng bộp bộp, lại thuận theo tán ô chảy

thành dòng. Trong quá trình chảy xuống đất, nó lại bị gió thổi nghiêng, đứt

quãng.

Cuối cùng, vẫn là hóa thành giọt mưa, rơi xuống đất cùng đồng bọn của nó.

“Giọt mưa là giọt mưa, giọt mưa không phải là giọt mưa, giọt mưa vẫn là

giọt mưa.”

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên màn trời, gợn sóng sinh ra trong lòng vì lai

lịch của sư tôn và những lời đại sư huynh nói dần dần lắng xuống.

“Điều thú vị của thế giới này chính là vì không biết.”

“Còn ta có từng chết một lần hay không đã không còn quan trọng, quan

trọng là ta còn sống.”

“Nếu có thể sống tốt một chút thì càng tốt.”

Hứa Thanh nỉ non dưới đáy lòng, đây là ước mơ từ khi hắn còn ở khu ổ

chuột, bây giờ cũng vậy, không hề thay đổi.

Sống sót.

Chỉ có sống sót, mới có thể vén bức màn che trước mắt, mới có thể thấy

chân tướng, mới có thể… Cùng sư tôn, cùng đại sư huynh, cùng đồng môn…

Đồng hành ở kiếp này.

Hứa Thanh hít thở sâu, dần đi xa giữa cơn mưa trong hoàng hôn, cho đến

khi sắc trời tối tăm, hắn đã đến hướng tây nam của Hoàng Đô.

Nơi đó có một tòa đại điện chim phượng.

Kiến trúc tương tự khiến Hứa Thanh ngưng thần một lúc.

Nơi này, là phủ ngoài Hoàng cung của Tam công chúa.

Hôm nay vốn không chỉ mời hắn, mà còn có thế hệ tuấn kiệt ở Hoàng Đô

đại vực, không thiếu khuê mật của nàng, cùng với mấy người tài hoa hơn người.

Hứa Thanh biết, đây là cách Tam công chúa biểu đạt thiện ý, nàng muốn

giới thiệu cho hắn thêm nhiều người.

Tuy không sở trường việc xã giao, nhưng vì thiện ý, Hứa Thanh vẫn chấp

chận, giây phút hắn bước vào phủ của Tam công chúa, trời cao đột nhiên truyền

đến tiếng sấm cực lớn.

Tiếng sấm to lớn lay động thiên địa, như thể cự thần rít gào ở trên trời, khiến

cho vô số giọt mưa nổ tung, thành mưa phùn.

Tiếng lòng của chúng sinh cũng dao động ngay trong tiếng sấm bất thình

lình này.

Hứa Thanh nhíu mày, bước chân tạm dừng, hắn ngẩng ngẩng đầu lên nhìn

màn trời đen nhánh.