Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1842: Đế Kiếm chém hoàng tử (2)



Đó là... Thế hệ tiên hiền của liệt tổ liệt tông Nhân tộc.

Giờ phút này, toàn bộ bị huyễn hóa ra tới.

Mà sự xuất hiện của bọn họ hình thành rung động, một lần nữa phát động

gợn sóng trong Thái Học này, trong mắt thế lực khắp nơi bên ngoài, cũng đánh

tan lời chất vấn của Thất hoàng tử.

Đây không phải đế khí dùng vào việc tư. Đây là đế khí được khí vận Nhân

tộc thêm vào, được tiên hiền làm chứng, tộc đạo biến thành.

Hứa Thanh ngẩng đầu, cúi đầu trước tiên hiền bầu trời.

“Hôm nay Hứa Thanh, mời tiên hiền Nhân tộc ta theo dói, định tội con thứ

bảy của Huyền Chiến Nhân Hoàng, Cổ Việt Chương Ngạn!”

Hứa Thanh quét mắt qua, rơi vào trên thân Thất hoàng tử cuối cùng hiện ra

nét mặt hoảng sợ.

“Cổ Việt Chương Ngạn, có bốn tội lỗi.”

“Tội thứ nhất, cấu kết với Chúc Chiếu, cấu kết với tộc Thánh Lan đã từng là

địch, đây là tội chết!”

Hứa Thanh vừa thốt ra lời này, Đế Kiếm sau lưng tỏa ánh sáng vạn trượng,

âm thanh kiếm reo truyền khắp cửu tiêu, kinh thiên động địa.

“Tội thứ hai, là đoạt chiến công, dẫn đến cung chủ Chấp Kiếm cung của

quận Phong Hải, Khổng Lượng Tu bỏ mình, ngồi nhìn ngàn vạn tu sĩ quận

Phong Hải uổng mạng, chỉ vì thành tựu anh danh của hắn, đây là tội chết!”

Đế Kiếm chấn động kịch liệt, tiếng kiếm reo càng kịch liệt hơn, thân kiếm

rung động mạnh mẽ, từng tầng từng tầng khí tức dấy lên ngập trời ở trong đó.

“Tội thứ ba, tham dự việc mưu sát quận thủ quận Phong Hải, đây là tội

chết!”

Đế Kiếm nổ vang, trực tiếp lên không, nghiêng giữa thiên địa, mũi kiếm chỉ

thẳng Thất hoàng tử, vô số khí vận thêm vào, vô số ánh hào quang tràn ngập, uy

thế diệt tuyệt kinh khủng đang nhanh chóng tích lũy.

“Tội thứ tư, vì tu luyện tà thuật Dung Thần, cắn nuốt hồn của con dân Nhân

tộc, khiến người giận sôi, đây là tội chết!”

Hứa Thanh nói ra bốn tội này, sát cơ trong mắt mãnh liệt, nâng tay chỉ về

Thất hoàng tử đang run rẩy, rút lui theo bản năng, bình tĩnh mở miệng.

“Mời Đế Kiếm, chém nhân nghiệt này!”

Khoảnh khắc Hứa Thanh vừa nói dứt lời, Đế Kiếm giữa không trung tràn ra

uy thế vô thượng, màn trời biến thành màu vàng kim, mặt đất dâng lên từng tòa

đại điện hư ảo, trong đó càng hiện ra bóng dáng đại đế cầm kiếm, nhìn chăm

chú nơi đây.

Mà Đế Kiếm khẽ động, chém về phía Thất hoàng tử, kiếm uy của nó ngập

trời, khí thế như hồng, có thể nuốt sơn hà, những nơi đi qua, hư vô nổ tung.

Kiếm này bao hàm tộc hồn của Nhân tộc, ngậm tang thương vạn cổ, thế

không thể đỡ, cũng không ai cản nổi.

Thất hoàng tử cực kỳ kinh hãi, cấp tốc phóng đi về phía Nhân Hoàng, miệng

càng phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

“Phụ hoàng...”

Lời của hắn, đứt đoạn như vậy.

Đế Kiếm mang uy trảm thiên, khẽ xẹt qua trên thân hắn, Thất hoàng tử

không có tư cách chống cự, cũng không có năng lực trốn tránh. Trong cái xẹt

qua này, thân thể của hắn chấn động kịch liệt, hai tay sụp đổ, hai chân tan nát,

thân thể nổ tung.

Vẻ không cam lòng và hoảng sợ còn sót lại trong mắt, theo đầu hắn vỡ nát,

đã trong khoảnh khắc này tiêu tán trên thế gian.

Biến thành tro bụi.

Linh hồn của hắn cũng khó thoát hạo kiếp, trực tiếp sụp đổ, hình thần đều

diệt, triệt triệt để để, hồn phi phách tán.

Đạo hắn tu hành cả đời, cũng hóa thành hư ảo vào thời khắc này.

Một thân huyết mạch Hoàng tộc, không cách nào trì hoãn mảy may vì hắn.

Dưới Đế Kiếm, Hoàng cũng có thể chém, nói gì đến hoàng tử?

0

Bầu trời yên tĩnh.

Mặt đất tĩnh lặng.

Toàn bộ thế giới, dường như cũng trở nên vắng lặng.

Nhưng giờ khắc này, tất cả học sinh trong Thái Học, thế lực khắp nơi trong

Hoàng Đô, đáy lòng của bọn họ dâng lên gió bão kịch liệt. Tất cả thần niệm,

mọi ánh mắt đều hội tụ trên Đế Kiếm giữa không trung Thái Học và… Nơi Thất

hoàng tử tiêu tan.

Thất hoàng tử, hình thần đều diệt, thân tử đạo tiêu, càng hồn phi phách tán,

đến cả cơ hội vào luân hồi cũng không có.

Đường đường là hoàng tử, lại vẫn lạc như vậy.

Mà đây, là vị hoàng tử thứ hai chết đi trong lúc Huyền Chiến Nhân Hoàng

tại vị.

Năm đó Thập Nhất hoàng tử tử vong, Nhân Hoàng tức giận ngập trời, vì

truy tra việc này, nhấc lên huyết vũ trong ngoài Hoàng Đô, tác động đến phạm

vi cực lớn, cũng có đếm không hết người ngã xuống.

Cho đến một năm sau, mới chậm rãi bình ổn lại.

Hôm nay… Hoàng tử lại chết một vị, lại là ngay trước mặt Nhân Hoàng,

ngay trước mặt vạn người, bị Đế Kiếm chém giết.

Nhất là Nhân Hoàng đã mở miệng, cho phép Thất hoàng tử dùng Vấn Tiên

chung tự chứng minh, nhưng lại bị một lời của Hứa Thanh phản bác.

Thế là, tâm linh quay cuồng hình thành khí tức ngột ngạt, thở hào hển hóa

thành bầu không khí nghiêm trọng, ánh mắt đến từ bát phương như ảo hóa thành

từng tòa thiên sơn nặng đến vạn quân*.

(*quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân = 1 quân)

Hội tụ trong Hoàng Đô này, tích lũy trong Thái Học này, cuối cùng, đè ầm

ầm trên thân Hứa Thanh.

Nét mặt dưới mặt nạ của Hứa Thanh không có bất cứ thay đổi nào, ánh mắt

hắn vẫn bình tĩnh, thân thể chậm rãi rơi xuống từ giữa không trung. Cuối cùng

hắn đứng trên đạo đài màu trắng, cúi đầu hướng về bóng dáng tiên hiền trên bầu

trời, cúi đầu trước học sinh Thái Học phía dưới, cúi đầu về phía phái chủ Dị

Tiên sau lưng.

Cuối cùng, hắn nâng tay lên để trước mặt, hơi dừng lại một chút, rồi chậm

rãi gỡ xuống mặt nạ trên mặt, chủ động từ bỏ quy tắc che lấp của Thái Học, lộ

ra chân dung, ánh vào trong mắt đám người.

Gương mặt kia hiển lộ trước mắt vạn chúng, tuyệt mỹ vô ngần.