Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1878: Cổ Việt Khánh Kỵ (2)



“Phụ hoàng, lão Thất làm ác, bị Đế Kiếm chém, là bởi vì hắn phạm sai lầm,

cho nên đáng chết!”

“Nhưng, ta là ca ca ruột thịt của hắn!”

“Nếu ta giữ im lặng, thẹn với bản tâm, mà Nhân tộc ta chú trọng huyết mạch

truyền thừa, cực kỳ coi trọng tình thân, lúc này mới tạo thành một tộc.”

“Nếu trong thánh chỉ của phụ hoàng ngài có nói ta rất thân thiết với thủ túc,

mà ta coi nhẹ tình thân, không có thân tộc, thì không hợp với lý niệm từ nhỏ của

ta.”

“Cho nên, phụ hoàng, hài nhi muốn thỉnh chiến Hứa Vực Tôn, bất luận

thắng bại, suy nghĩ bản tâm đều được thông suốt!”

Nói xong, ánh mắt Ngũ hoàng tử quét qua, nháy mắt rơi vào trên thân Hứa

Thanh.

Ánh mắt lập tức tuôn ra một tia sắc lạnh.

“Hứa Vực Tôn, mời!”

Đại điện hoàn toàn yên tĩnh.

Không người nói chuyện, chỉ có dư âm của Ngũ hoàng tử quanh quẩn.

Mà hành vi của Ngũ hoàng tử cũng không dẫn tới ác cảm của người bên

ngoài, dù sao hắn trực tiếp mở miệng, cũng không phải mặt ngoài thì bình tĩnh,

âm thầm âm mưu, mà dùng một loại phương thức lỗi lạc, đề xuất xin chiến.

Mà ngôn từ lại có lý có cứ, cũng tán thành sai lầm và cái chết của Thất

hoàng tử.

Cũng đúng như hắn nói, dù sao hắn cũng là thân ca ca của Thất hoàng tử,

biết được chuyện đệ đệ mình tử vong, nếu hắn không có hành động gì, nội tâm

nhất định có khúc mắc.

Nhất là lời nói tình thân tạo thành tình cảm một tộc càng làm cho người ta

khó mà nhiều lời thêm gì.

Thế là ngay cả Nhân Hoàng cũng đều lựa chọn không nói, hiển nhiên hết

thảy quyền lựa chọn đều giao cho Hứa Thanh.

Ánh mắt Hứa Thanh nhìn xuống Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử hai mắt sáng ngời, một khắc chạm vào ánh mắt Hứa Thanh,

trong mắt hắn có ngọn lửa màu đen bốc lên, lộ ra cảm giác bất tường và tử

vong, như muốn bùng nổ ra.

Nhưng rõ ràng đã bị hắn khắc chế, nhìn chăm chú Hứa Thanh.

“Một trận chiến này, không liên quan đến thân phận của ngươi và ta, ta chỉ

là một huynh trưởng xuất thủ vì đệ đệ!”

“Lúc nhỏ, mỗi lần hắn bị hoàng tử khác bắt nạt, đều là ta đến giải quyết vì

hắn.”

“Hứa Thanh, đệ đệ ta có sai, nên giết.”

“Mà ngươi giết hắn, ta muốn chiến ngươi!”

Nói xong, chiến ý trên người hắn càng rõ ràng, chờ đợi Hứa Thanh trả lời.

Thời gian một nhịp thở trôi qua, trong lòng Hứa Thanh cũng nổi gợn sóng.

Hắn nghĩ tới một vài hình ảnh khi còn bé, từng có lúc, mình cũng cho rằng mình

có một ca ca như vậy...

Thế là hắn nhắm nghiền hai mắt, bình tĩnh mở miệng.

“Được.”

Gần như trong nháy mắt Hứa Thanh thốt ra lời nói, chiến ý trong mắt Ngũ

hoàng tử rốt cuộc không áp chế nổi, ầm ầm bộc phát, biển lửa màu đen ầm ầm

khuếch tán về bát phương.

Mà toàn bộ hoàng cung, vào thời khắc này cũng có thay đổi, giống như vật

đổi sao dời, hoàng cung... Không ở đây.

Giữa thiên địa, chỉ còn lại Hứa Thanh ngồi ở đó, và Ngũ hoàng tử đứng ở

dưới.

Giống như ở vị trí của hai người họ, một không gian được sáng lập riêng ra,

có thể lớn đến vô hạn.

Điều này khiến ngọn lửa màu đen của Ngũ hoàng tử, trong chốc lát đã lan

tràn cực xa, vòng quanh nơi này hình thành biển hắc hỏa vô tận.

Nhiệt độ bỗng nhiên tăng lên, ngọn lửa không ngừng tăng vọt. Bóng dáng

Ngũ hoàng tử thoáng chốc đã cao lớn, khí tức toàn thân bộc phát, lực lượng tu

vi hiện ra đến cực hạn, đạp bước đi đến phía Hứa Thanh.

Áo giáp màu đen trên người hắn cũng bốc cháy lên vào thời khắc này, cả

người trông như một cự nhân hỏa diễm, khí thế như hồng, có thể nuốt sơn hà.

Mỗi một bước đều khiến mảnh không gian này nổ vang rung động, cuối

cùng hắn càng lúc càng nhanh, hóa thành một ngôi sao băng bốc lửa, phóng tới

chỗ Hứa Thanh.

Trong nháy mắt hắn tới gần, từng sợi hồn bay ra từ trong thân thể Hứa

Thanh, dệt bên ngoài thân thể của hắn, trong chớp mắt đã hình thành hình thái

thần linh tầng thứ ba. Thủy tinh làm xương, sợi hồn làm thịt, áo khoác huyết sắc

tung bay trong gió, một vầng Tử Nguyệt dâng lên.

Dị chất khuếch tán, bát phương mơ hồ, cảm giác Thần linh rõ ràng hơn,

đồng thời hình thái thần linh tầng thứ ba này trở thành tồn tại đơn độc, thoát ly

Hứa Thanh, bước lên một bước phía trước Hứa Thanh, va chạm với Ngũ hoàng

tử vọt tới. Tiếng nổ vang kinh thiên động địa.

Thân thể như cự nhân hỏa diễm của Ngũ hoàng tử bỗng nhiên rút lui.

Mà hình thái thần linh tầng thứ ba của Hứa Thanh, giờ phút này cũng đang

lùi lại.

Tu vi của Ngũ hoàng tử là Quy Hư tầng ba!

Hình thái thần linh tầng thứ ba của Hứa Thanh cũng có sức chiến đấu tương

đương. Hai người tiếp xúc một lần đơn giản, lại bất phân thắng bại.

Cho đến khi lui lại ngoài trăm trượng, Ngũ hoàng tử dừng lại, bỗng nhiên

ngẩng đầu, hai tay bấm niệm pháp quyết. Tóc dài của hắn trong chốc lát có một

nửa biến thành màu xám, màu đen trên đó bóc ra, hình thành sương mù trước

mặt hắn.

Trong lúc không ngừng xoay tròn, phần màu đen đó lại hình thành một ngọn

đèn màu đen, trên có lửa đang thiêu đốt.

Lửa này, là màu vàng kim!

Mà đèn này tạo hình cổ xưa, lại mang cảm giác âm phủ, hiển nhiên không

phải là vật cho người sống sử dụng, mà là vật cung phụng người chết. Dầu thắp

trên đó rất vẩn đục, lại tràn ra khí tức cổ xưa, càng có cảm giác Thần linh.

Đó rõ ràng là dầu thắp luyện ra từ thi thể Thần linh!

Tay cầm đèn này, Ngũ hoàng tử thở sâu, thổi một ngụm khí về phía bấc đèn,

trong chớp mắt lửa ngọn đèn tăng vọt. Ngọn lửa trong đó cấp tốc khuếch tán ra

ngoài, không ngừng lay động, dẫn động biển lửa vốn khuếch tán ra cả mảnh

không gian này.

Biển lửa hội tụ, tuôn về phía ngọn đèn.

Cuối cùng, lại hình thành một bóng dáng hỏa diễm.

Hình thái bóng dáng này khó lường, khi thì là người, khi thì là thú, lúc thì

quỷ dị, khi thì mơ hồ, không có hình thái cụ thể, duy chỉ có khí tức tràn ra từ

trong đó khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Đó lại cũng là khí tức Thần linh, phảng phất dưới thần thông của Ngũ hoàng

tử, thi du bị chuyển hóa thành ý niệm khi còn sống, giờ phút này sau xuất hiện,

nó lao thẳng đến hình thái thần linh của Hứa Thanh.