Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1951: Nối hồng hà cho trời (2)



Trong mơ hồ, còn có một chút bông tuyết huyết sắc giao thoa giữa hư ảo và

chân thực, bay xuống tứ phương, cuốn lên những thẻ ngọc kia tới trước mặt

Hứa Thanh.

Nhìn những thẻ ngọc này, Hứa Thanh nâng lên tay.

Đúng lúc này, cánh cổng ốc xá mở ra, bóng dáng Đội trưởng đứng ở đó.

Nhìn bóng lưng Hứa Thanh, hắn muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng, vẫn

thay đổi lời hắn muốn nói ban đầu.

“Tiểu sư đệ, muốn làm thì làm, suy nghĩ thông suốt mới là trọng điểm.”

Tay Hứa Thanh rơi vào trên những thẻ ngọc kia, bóp nhẹ, tất cả thẻ ngọc vỡ

vụn. Khế ước khiêu chiến… Thành lập!

Theo âm thanh khàn khàn của Hứa Thanh vang lên, nhiệt độ xung quanh

xuống thấp hơn.

“Ta tiếp nhận.”

Trong chớp mắt nói hết lời, bóng dáng Hứa Thanh trực tiếp mơ hồ, cùng mơ

hồ còn có năm sáu tu sĩ Viêm Nguyệt tới đây, và tất cả ở đây thả xuống tu sĩ thẻ

ngọc khiêu chiến hôm nay.

Chỉ cần còn ở trong Thánh thành, như vậy cho dù bọn họ ở bất cứ vị trí nào,

khoảnh khắc khế ước khiêu chiến thành lập, thân thể đều sẽ lập tức mờ đi, rồi bị

truyền tống ra ngoài.

Cho nên trong chốc lát, bóng dáng Hứa Thanh biến mất bên ngoài chỗ ở của

hắn, lúc xuất hiện lại, thình lình đã ở giữa thiên địa bên ngoài thành trì.

Cùng lúc xuất hiện, là mấy chục tu sĩ Viêm Nguyệt khiêu chiến hôm nay.

Những người này, ai cũng thở dồn dập, có kẻ sững sờ, có kẻ khiếp sợ, có kẻ

kinh hoảng, còn có kẻ định lui lại.

Bọn họ, chỉ vì kiếm một thanh danh mà thôi.

Hứa Thanh tiếp nhận là không phù hợp lý trí, cũng là điều bọn họ không thể

đoán trước được. Dù sao nửa tháng trước đó, Hứa Thanh đều bỏ qua, nhưng

hôm nay... Hắn thế mà đồng ý.

Thế là từng kẻ nổi sóng trong lòng, trong đó có người vừa muốn mở miệng

nói chút gì đó.

Nhưng giây tiếp theo, hàn ý bùng nổ trong mắt Hứa Thanh, thân thể hắn đạp

đến một bước, trực tiếp đến trước mặt người thanh niên ném ra thẻ ngọc cuối

cùng kia.

Chênh lệch sức chiến đấu quá lớn giữa hai bên khiến cho thanh niên kia

thậm chí còn chưa kịp phản ứng, trong chớp mắt, tay trái Hứa Thanh bóp trên

cổ của hắn.

Thân xác nhanh chóng xẹp xuống, bị Hứa Thanh hấp thu.

Linh hồn liên tục ảm đạm, bị Hứa Thanh cắn nuốt.

Cả người thanh niên này như một quả khí cầu xì hơi, trong thời gian ngắn

ngủi một nhịp thở, đã đi qua cả đời.

Cảnh này nhìn thấy mà giật mình, đồng thời còn có tiếng kêu rên thảm tuyệt

đến cực hạn, vang vọng thiên địa.

Một màn này làm đáy lòng đám tu sĩ xung quanh nổ vang, Hứa Thanh trong

mắt bọn họ đã không phải là Nhân tộc có thể bị tùy ý khiêu chiến kia nữa, mà

trở thành hung ma.

Thế là trong sự kinh hãi, bọn họ bản năng muốn thoát đi, nhưng lại quá

muộn.

Bóng dáng Hứa Thanh tức khắc biến mất, lúc xuất hiện lại sau lưng một tu

sĩ khác, môt thanh chủy thủ xẹt qua cổ người này.

Cảm giác lạnh như băng hiển hiện, tràn ngập, lơ lửng giữa trời, đầu và máu

tươi cùng bay lên.

Thiên địa, xoay tròn.

Tiếng nổ vang vọng, đó là âm thanh vỡ vụn của thân xác huyết nhục sụp đổ

và cái đầu không cách nào rơi xuống đất kia.

Giết!

Lệ khí tích lũy trong lòng Hứa Thanh dâng lên, thân thể lại bước một bước,

đến bên cạnh tu sĩ Viêm Nguyệt thứ ba. Hắn không thèm nhìn một chút nào,

khoảnh khắc đi qua, tu sĩ này phát ra tiếng kêu rên thê lương, huyết dịch toàn

thân tự động tuôn ra từ trong thân thể.

Đó là máu bị chảy ộc ra.

Thành một đóa hoa huyết sắc, phun trào giữa không trung, bay thẳng đến

chỗ Hứa Thanh, vòng xung quanh hắn.

Từ xa nhìn lại, yêu dị mà tuyệt mỹ.

Giờ khắc này, Hứa Thanh không muốn cân nhắc điều gì nữa, hai âm thanh

trong lòng giao hòa lại với nhau, trở thành một chữ.

Giết!

Trong chớp mắt, từng đóa từng đóa huyết hoa nở rộ ở ngoài thành, kèm theo

âm thanh thê thảm. Vô số máu tươi tràn ra từ trong thân thể những tu sĩ này, hội

tụ về phía Hứa Thanh.

Mà bóng dáng của hắn không hề dừng lại, những nơi đi qua chính là tử

vong.

Từng thân xác sụp đổ, từng cái đầu bay lên.

Ý nghĩa sinh mệnh vào thời khắc này, dường như chỉ vì hiến tế cho lưỡi đao.

Miếng vải bọc xác trên thanh chủy thủ kia đã bị nhuộm đỏ, tràn ra cảm giác

khát máu, mà ánh sắc lạnh của chủy thủ đã trở thành ánh sáng duy nhất bọn họ

nhìn thấy ở tận cùng sinh mệnh.

Mấy chục tu sĩ, không đến thời gian mười nhịp thở, đã tử vong toàn bộ!

Mà Hứa Thanh giết chóc như tồn tại một loại nghệ thuật thích sạch sẽ, cho

nên giữa thiên địa ngoài thành, không có bất cứ một thi thể nào có thể nguyên

vẹn.

Chỉ có máu tươi xoay tròn xung quanh, cùng ánh nắng chiều đỏ sắp tan đi

giữa không trung chiếu rọi, càng nối tiếp nó.

Trong ánh hào quang màu máu, Hứa Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Thánh

thành, không nói gì.

Mà hành động của hắn, ánh mắt của hắn, khí thế của hắn đã hình thành lời

nói.

Tất cả người khiêu chiến, ta chờ ngươi... Đến chiến!

Bên trong Thánh thành truyền ra âm thanh xôn xao, những tu sĩ Viêm

Nguyệt đã từng khiêu chiến Hứa Thanh, ánh mắt lấp lóe, đều không hành động

thiếu suy nghĩ.

Đối với một số người trong bọn họ, giá trị của việc khiêu chiến không phải

xuất thủ chân chính, mà là tranh thủ một thanh danh thôi.

Trước đó khi nhìn thấy Hứa Thanh từ đầu đến cuối đều không ứng chiến, lại

có bàn tay thêm dầu vào lửa sau lưng, cho nên những tu sĩ này lựa chọn theo số

đông mà thôi, còn giờ phút này... Bọn họ cũng không có ý nghĩ xuất thủ.

Chỉ muốn xem kịch mà thôi.

Nhưng cũng có một vài tu sĩ Viêm Nguyệt, xuất phát từ nội tâm muốn đi

khiêu chiến Hứa Thanh. Bọn họ không thể chấp nhận được một Nhân tộc bao

phủ trên cả bản tộc.

Loại cảm giác sỉ nhục này làm đáy lòng bọn họ tức giận không thôi.

Loại tu sĩ này thường thường đều có đòn sát thủ nhất định, có tự tin vào

chính mình, cho dù nghe nói chiến tích suốt một đường của Hứa Thanh, cũng

nghe đến Minh Nam Thế tử chết đi, nhưng...

Đối với bọn họ, ý nghĩa sinh mệnh cũng không phải thể hiện ở chiều dài, mà

là độ sáng.