Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1956: Tử Chủ hàng thế (3)



Thậm chí trong một chớp mắt này, trong Hắc Linh đại vực, còn có quận

Phong Hải và Thánh Lan đại vực cách nơi này cực kỳ xa xôi, từng tòa thần

miếu bị xây dựng trong khoảng thời gian này... Cũng đều rung động.

Đại tế tự tộc Hắc Thiên, tất cả tín đồ Tử Nguyệt bọn họ phát triển đều có

cảm ứng, ào ào quỳ lạy trong sự kích động, bắt đầu cầu nguyện.

“Tử Nguyệt chủ ta, tiếp dẫn Vọng Cổ, chúng sinh đau khổ, an hưởng cõi

yên vui.”

“Thân tế chủ ta, đời này không khổ, sớm chiều làm theo, thân tủy bất hủ.”

Vô số âm thanh này tăng thêm vào trong Tử Nguyệt, bao phủ lên người tu sĩ

Bạch Trạch phóng tới Hứa Thanh, hóa thành lực càng lớn hơn, trong chớp mắt

hắn tới gần Hứa Thanh, triệt để túm ra hình ảnh tử vong trên thân hắn, thay thế

hiện tại!

Thân thể tu sĩ Bạch Trạch dừng lại ngay trước mặt Hứa Thanh.

Ánh mắt của hắn mở thật to, ẩn chứa sự đắng chát, chứa vẻ mờ mịt. Khoảnh

khắc tiếp theo... Đôi cánh lông vũ trong hình thái thần linh thứ tư của Hứa

Thanh bỗng nhiên mở ra, lan tràn từ hai bên trái phải, chớp mắt bao phủ tu sĩ

Bạch Trạch này.

Hung hăng buộc chặt.

Máu tươi, chảy ra theo lông vũ trên cánh.

Hai nhịp thở sau, khi cánh chậm rãi mở ra, từng khối huyết nhục rơi xuống

mặt đất.

Một màn này chính là thân tử đạo tiêu trong hình ảnh.

Xung quanh, hoàn toàn yên tĩnh.

Hứa Thanh lại nhíu mày, đáy lòng có hơi tiếc nuối, nhìn về phía Thánh

thành.

Nơi đó, xuất hiện một ảo ảnh mơ hồ, rồi nhanh chóng rõ ràng, cuối cùng hóa

thành tu sĩ Bạch Trạch đã tử vong. Lúc xuất hiện, hắn phun ra máu tươi, thân

thể xuất hiện từng vết thương, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Hắn cũng không thể tự điều khiển khí tức của mình nữa mà để mặc cho

giảm mạnh, vừa lui lại, vừa không ngừng phun ra máu tươi.

Mà đại thế giới hư ảo trên người hắn đã biến mất.

Thứ tử vong là đại thế giới của hắn, đạo của hắn đã bị chém.

Đời này, hắn sẽ không tiến thêm tấc nào nữa, tu vi cũng tiếp tục rơi xuống.

Thậm chí nếu không có quy củ của Thánh thành, giờ phút này, hắn vẫn phải

chết như trước.

“Nhìn như thế, thì Minh Nam Thế tử, có lẽ... Vẫn còn sống.”

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.

Không trung càng đỏ hơn nữa.

Bên trong Thánh thành, từng một ánh mắt, từng sợi thần niệm ngưng tụ trên

người Hứa Thanh, trong đó hiển hiện giật mình, rung động, phức tạp, kỳ dị,…

Đủ các loại sắc thái.

Cuối cùng, hóa thành yên tĩnh.

Hứa Thanh, lấy hắn xuất thủ, chấn nhiếp bát phương, cũng chứng minh sự

cường hãn của mình.

Thủ tịch vòng thứ nhất, hắn giành được!

Trong thời gian ngắn, không có ai tiếp tục bay ra Thánh thành khiêu chiến.

Thực sự là hành động Hứa Thanh biểu hiện ra, đã dấy lên rung động mức độ

khác biệt trong lòng mọi người.

Nếu Hứa Thanh dùng thủ đoạn của tu sĩ làm việc, như vậy còn tốt, nhưng

hắn lại dùng lực lượng Thần Linh.

Việc này mang đến cho người ta cảm giác kinh tâm động phách.

Dù tu sĩ tiếp xúc Thần linh lâu, có lẽ cũng có thể bày ra Thần thuật, nhất là

Thần sứ, càng có thể như vậy.

Nhưng người có thể làm giống như Hứa Thanh, túm ra hình ảnh tử vong

trong tương lai của một Quy Hư tầng bốn, thay thế hiện thực, vẫn là hãn hữu.

Đây cũng là chuyện rất nhiều tu sĩ mới trông thấy lần đầu trong cả đời này.

Mà vị tu sĩ trung niên tộc Bạch Trạch bị thay thế hình ảnh tử vong kia, sự

thê thảm của hắn lại càng nhìn thấy mà giật mình.

Giờ phút này máu tươi nơi khóe miệng hắn còn đang mất khống chế mà tràn

ra, ngũ tạng lục phủ đều đang xé rách hư thối, thần hồn cũng uể oải ảm đạm,

không thể nghịch chuyển.

Bị đánh nát đại thế giới không chỉ làm cho tu vi của hắn giảm mạnh, mà còn

có sinh mệnh khô héo.

Mắt trần có thể thấy thân thể của hắn già yếu đi. Cho đến khi lui lại khoảng

cách ngoài ngàn trượng, mấy vị tu sĩ tộc Bạch Trạch lo lắng tới gần chi viện,

hắn mới miễn cưỡng ổn định lại, nhưng lại trở thành một lão nhân Quy Hư tầng

hai.

Toàn thân hắn đều nồng đậm tử khí, cảm giác tuổi già rất rõ ràng, còn có sự

sợ hãi lộ ra từ nét mặt hắn rất là mãnh liệt.

Nội tâm của hắn quay cuồng. Sau khi trở về từ cõi chết, nhớ lại trận chiến

lúc trước, hắn mới rõ ràng trong nháy mắt vừa rồi, mình đã chết một lần.

Nếu như đây là ở trên chiến trường, không có quy tắc của Thánh thành che

chở, như vậy bây giờ mình vẫn phải đối mặt với cái chết.

Ý nghĩ này khiến cho hắn nỗi khiếp sợ trên khuôn mặt vẫn còn đang khuếch

tán, lan tràn đến toàn thân, hóa thành run rẩy.

Đối mặt với ánh mắt Hứa Thanh quăng tới từ bên ngoài thành trì bây giờ,

hắn cũng tránh đi theo bản năng, không dám đối mặt.

Từ tận đáy lòng, hắn đã bị chấn nhiếp.

Mắt thấy như vậy, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, không còn nhìn nữa, nhưng

hắn vẫn luôn ghi nhớ khí tức của đối phương, chuẩn bị sau này sẽ tìm một cơ

hội nhổ cỏ tận gốc.

Mang ý nghĩ này, Hứa Thanh nhìn về phía vị tu sĩ tộc Ách Ti bị Đinh 132

vây khốn kia.

Hắn nâng bước chân, từng bước một đi đến.

Mỗi một bước hạ xuống, hư vô đều nổi sóng dưới chân hắn, như thể hắn

đang đi trên mặt nước.

Mà bên trong Đinh 132, vận rủi cũng đang giáng lâm, mặc cho vị tu sĩ tộc

Ách Ti kia triển khai chú pháp thế nào, cũng đều tốn công vô ích. Hết thảy chú

pháp đều tiêu tán trong vận rủi.

Thần quyền của Đinh 132 tồn tại khắc chế cực đoan đối với loại thần thông

chú pháp. Vị tu sĩ tộc Ách Ti này bị nhốt ở bên trong, không cách nào thoát vây,

chỉ có thể từ từ cô quạnh và lãng quên dưới vô tận vận rủi chồng lên nhau.

Mà Hứa Thanh đi tới, tăng tốc quá trình này.

Giờ phút này, giữa lúc cất bước, bóng dáng hắn đã ở trên Đinh 132, màu tím

ánh trăng của hình thái thần linh thứ tư chiếu xuống, bao phủ Đinh 132, đang

muốn thêm sức cho nó.

Nhưng vào lúc này, ánh trăng chiếu xuống bỗng nhiên thay đổi phương

hướng, không còn rơi xuống nữa, mà bỗng nhiên hội tụ trước mặt Hứa Thanh,

hình thành một màn ánh sáng màu tím.