Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1965: Vị thần thứ tư hư hư thực thực



Một màn kinh khủng ánh vào trong mắt Hứa Thanh, làm lòng hắn nổi sóng.

Huyết ảnh trong biển máu, ước chừng hơn mấy ngàn, mà sau khi mỗi một

huyết ảnh hòa tan, đều sẽ hình thành rất nhiều dòng máu, dung nhập vào trong

biển máu, làm mảnh biển máu này lại càng kinh người.

Trong chớp mắt, sau khi hòa tan trên trăm huyết ảnh, phạm vi biển máu tăng

vọt đến sáu ngàn dặm, và vẫn còn đang tiếp tục.

Bảy ngàn, tám ngàn, chín ngàn… Cho đến vạn dặm.

Biển máu vạn dặm, nhấc lên ngập trời. Chỉ riêng khí tức tràn ra đã hình

thành thế diệt tuyệt, dù cho Hứa Thanh có quyền hành Huyết, nhưng biển máu

tăng vọt như thế, cuối cùng vẫn làm hắn cảm nhận được áp lực.

Nhất là, vạn dặm không phải cuối cùng.

Theo càng nhiều huyết ảnh dung hợp, hai vạn dặm, ba vạn dặm, bốn vạn

dặm…

Cuối cùng, sau khi hòa tan mấy ngàn huyết ảnh, mảnh biển máu này đã đạt

tới mười vạn dặm vô cùng kinh khủng.

Rừng mưa bị ảnh hưởng, cũng như thế.

Mà mười vạn dặm quá lớn, không nhìn thấy cuối cùng, phảng phất thật sự

đang thay thế không trung, ầm ầm rơi xuống chỗ Hứa Thanh, mà trong quá trình

này, nó vẫn đang khuếch đại.

Toàn thân Hứa Thanh chấn động, hắn cảm nhận được cực hạn của mình,

thân thể bắt đầu bất ổn, linh hồn cũng đều truyền đến nỗi đau đớn xé rách.

Thời khắc nguy cơ, trực giác chiến đấu trong lòng Hứa Thanh có tác dụng

mấu chốt, trong mắt hắn lộ ra sự quả quyết. Hắn tụ lại quyền hành Huyết từ

trạng thái tản ra, ngưng tụ bên ngoài thân thể, hình thành một mảnh huyết

quang, rồi bỗng nhiên chuyển biến, hóa thành một cơn lốc xoáy.

Hắn ở trong vòng xoáy, trong huyết sắc này, chuyển hóa thân thể, biến thành

máu chảy, hóa chẵn thành không, rơi xuống.

Nếu không cách nào đối kháng, vậy thì lựa chọn dung nhập vào trong đó.

Cùng lúc đó, biển máu mười vạn dặm trên trời rơi xuống mặt đất.

Tiếng nổ vang truyền ra phạm vi đạt tới hơn trăm vạn dặm. Rất nhiều tu sĩ

Viêm Nguyệt Huyền Thiên trong phạm vi này đều phát hiện ra, từng kẻ chấn

động tâm thần, quay đầu ngóng nhìn.

Ai nấy đều kinh hãi.

Mà rừng mưa bị biển máu mười vạn dặm rơi xuống cũng hôi phi yên diệt

trong chớp mắt. Tất cả thảm thực vật, tất cả hung thú, tất cả quỷ dị, cùng bị diệt

vong, mặt đất rung động, lõm xuống, rồi bị biển máu lấp đầy.

Biển máu mười vạn dặm bàng bạc vô tận, thay đổi hình dạng mặt đất. Trong

lúc biển máu không ngừng quay cuồng, từng giọt máu tươi từ bên trong nhanh

chóng bay lên không, hội tụ vào một chỗ, hình thành thân thể Hứa Thanh.

Mới vừa xuất hiện, hắn đã phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch,

hình thái thần linh cũng đều vỡ vụn, thân thể cấp tốc rút lui.

Dù đến thời cơ cuối cùng, hắn lựa chọn dùng phương pháp dung nhập hóa

giải, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, khiến cho Hứa Thanh vẫn

bị trọng thương.

“Không hơn gì thế này.”

Âm thanh lạnh lùng, trong khoảnh khắc thân thể Hứa Thanh hình thành lại

phi nhanh về sau, truyền đến từ hư vô trước mặt hắn.

Ánh vào Hứa Thanh trong mắt là một ngón tay bất ngờ xuất hiện, mang theo

lực tịch diệt, đè tới về phía hắn.

Cho dù ở trong thế yếu tuyệt đối, nhưng Hứa Thanh vẫn tỉnh táo như cũ.

Hắn biết rõ một trận chiến này, hết thảy xuất thủ đều phải có ý nghĩa. Chỉ cần có

một chút bối rối trên tâm tính, như vậy hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Thế là hai mắt hắn lập tức đen nhánh, lực lượng Độc Cấm bùng nổ toàn

phạm vi, hình thành sương đen vô tận, xâm nhập về phía ngón tay xuất hiện kia.

Ngón tay kia lập tức xuất hiện đốm đen, bắt đầu có dấu hiệu hư thối, thế tới

bị ngăn cản, đồng thời nó cũng đang hòa tan.

Nhưng một khắc sau, ngón tay thứ hai xuất hiện ở một phương hướng khác,

cũng đè tới phía Hứa Thanh.

Trong chớp mắt nó đè xuống, trong thân thể Hứa Thanh dâng lên bảy ngọn

u hỏa, lại dập tắt từng cái, ấy chính là Thất Đăng U Hỏa chú.

Theo dập tắt, ngón tay thứ hai kia cũng bắt đầu mục nát trong quá trình tiến

đến.

Mà Hứa Thanh cũng tăng nhanh lùi lại tốc độ.

Tiếng “A” nhẹ cũng vọng lại vào lúc này, hiển nhiên Hứa Thanh liên tục

xuất thủ hóa giải, khiến Tịch Đông Tử có cảm giác ngoài ý muốn.

“Khá thú vị.”

Sau tiếng “A” nhẹ, là một tiếng cười khẽ, ngay sau đó thứ xuất hiện phía

trước Hứa Thanh không còn là ngón tay, mà là một bàn tay huyết sắc hoàn

chỉnh!

Khí thế cuồng bạo, vượt qua trước đó quá nhiều, càng có một ý chí không

có thể chống cự dâng lên ở bên trong, trấn áp tâm linh.

Thậm chí, có lực lượng Uẩn Thần!

Không nhìn Độc Cấm, không nhìn nguyền rủa u hỏa, rơi xuống trước mặt

Hứa Thanh, thay thế hết thảy trong mắt hắn.

Cảm giác sinh tử trước nay chưa từng có!

Hứa Thanh muốn chống cự, nhưng lại khó mà chống đỡ được. Thân thể hắn

ầm ầm rung động, hình thái thần linh trực tiếp sụp đổ, hóa thành vô số sợi hồn

cuốn ngược, lại nhanh chóng hội tụ, nhưng vẫn sụp đổ như trước.

Sập một lần, rồi lại sập, lại sập tiếp.

Cho đến khi những sợi hồn kia không cách nào hội tụ được nữa, khuếch tán

ra tứ phương, lộ ra bản thể đang nhắm mắt của Hứa Thanh ở trong đó.

Mà bàn tay của Tịch Đông Tử xuyên qua sợi hồn, đang muốn nhấn tới bản

thể của Hứa Thanh.

Hai mắt Hứa Thanh bỗng nhiên mở ra, lộ ra đồng tử màu tím.

Thời khắc này chính là thời khắc hắn đang chờ. Hết thảy trước đó đều là vì

suy yếu kẻ địch ở một mức độ nhất định.

Một vầng Tử Nguyệt vặn vẹo hư vô mà xuất hiện trong bàn tay giữa Hứa

Thanh và Tịch Đông Tử.

Đây không phải là trăng hư ảo, mà là tồn tại chân thật. Ngay từ đầu nó còn

rất nhỏ, nhưng nháy mắt đã khuếch trương ra, càng lúc càng lớn, trên đó có thể

thấy được bia đá, có thể thấy được vô số cái tên của tín đồ.

Càng trong một chớp mắt này, vô số thần miếu Tử Chủ bên trong Hắc Linh

đại vực đều đang rung động, vô số tín đồ đều đang cúng bái, lực lượng tín

ngưỡng hội tụ, hình thành ánh sáng màu tím, lấp lánh trước mặt Tịch Đông Tử

trong Sơn Hải đại vực này.