Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em

Chương 40



Mấy ngày tiếp theo, Lâm Mộ Đông đều đúng giờ xuất hiện trước văn phòng làm việc của đội y.

Vết thương ở tay của Lâm Mộ Đông phần lớn xuất phát từ việc khi đó xảy ra sai sót  trong việc chữa trị, tổn thương chức năng hoạt động không thể dựa vào thủ pháp để chữa trị, chỉ có thể động dao giải quyết, tuy nhiên cơn đau đớn và sự run rẩy khi chịu sức nặng quá mức đều có thể thông qua xoa bóp và mát xa để làm thuyên giảm.

Tuy rằng chỉ là trị phần ngọn không trị phần gốc, nhưng hiệu quả thuyên giảm nhất định là có.

Cô gái nhỏ một chút cũng không gấp gáp, mỗi ngày cô đều vô cùng nghiêm túc mà làm phục hồi chức năng cho Lâm Mộ Đông. Cho dù là lúc tùy đội trên sân đấu cũng cô cũng luôn mang theo sổ ghi chép, một bên lập kế hoạch, một bên tiếp tục kiên nhẫn tìm phương án và đoàn đội có xác suất thành công càng cao hơn.

Quá trình được lập ra càng lúc càng tường tận, hiệu quả chữa trị cũng âm thầm thay đổi thể hiện ở trên tay của Lâm Mộ Đông.

Giải đấu vô địch thế giới đã đến hồi cuối, tay phải của Lâm Mộ Đông cũng rõ ràng có sự khôi phục, sự đau đớn lúc dùng sức đã giảm bớt rõ ràng, cũng gần như đã hoàn toàn không còn run rẩy nữa.

“ Như thế này đã rất tốt, động tác phục hồi chức năng phải tiếp tục làm, đảm bảo độ co giãn của cơ bắp.

Diệp Chi cong cong đôi mắt, kiên nhẫn mà buông tay áo của Lâm Mộ Đông ra, tỉ mỉ vuốt thẳng lại: “ Thủ pháp phục hồi có hạn, cũng phải tiếp tục kiên trì. Sau khi chúng ta quay về lại tìm thêm cách, mấy ngày gần đây vẫn là không nên quá dùng sức……. ”

Tay phải Lâm Mộ Đông đặt thẳng, được cô từng chút từng chút chỉnh lý lại tay áo, yên lặng lắng nghe cô nói.

Bàn tay của cô gái nhỏ hình như rất dễ bị lạnh, máy điều hòa ở trong phòng lâu năm không tu sửa, lực gió bình thường, lúc này đây lại không ấm áp gì mấy.

Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng bao bọc lấy anh, chăm chú tỉ mỉ giúp anh cài lại nút tay áo, đầu ngón tay trắng trẻo sạch sẽ thỉnh thoảng nhẹ nhàng chạm vào da thịt giữa cổ tay của anh, cọ lên một chút cảm giác lạnh lẽo.

Ánh mắt Lâm Mộ Đông đột nhiên sâu xa hơn, anh nhẹ nhàng động đậy bàn tay.

“ Xong rồi ạ. ”

Diệp Chi đã chỉnh lý vuốt thẳng lại tay áo được vén lên của anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái, rồi đứng dậy: “ Thế này không còn vấn đề gì nữa. ”

Việc chữa trị phục hồi của mấy ngày gần đây đều rất thuận lợi, cô gái nhỏ vô cùng vui vẻ, vô cùng có cảm giác thành tựu mà chạy đến bên cạnh giường, cúi người lục tìm thứ gì đó.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng trống rỗng.

Lâm Mộ Đông khép bàn tay phải lại, phút chốc rũ mắt xuống, anh chống bàn đứng dậy.

Cái ghế cạ vào mặt đất, phát ra âm thanh ma sát khe khẽ.

“ Huấn luyện viên Lâm, anh chờ một chút. ”

Diệp Chi đứng xoay lưng với anh, nghe thấy tiếng ghế vang lên, còn tưởng rằng anh định rời đi, cô vội vã lên tiếng: “ Em có đồ muốn cho anh nè. ”

Cô nỗ lực lục tìm ra một thứ gì đó, chặt chẽ giấu kín trong bàn tay, đứng dậy quay đầu, nhìn thấy anh vẫn còn ở đó, đôi mắt cô tròn tròn sáng rực lập tức cong cong lên.

Lâm Mộ Đông vốn dĩ cũng không định rời đi, anh đón lấy ánh mắt của cô, khẽ cúi đầu xuống: “ Cái gì thế?”

Một tay Diệp Chi nắm lấy cổ tay của anh, đem món đồ giấu ở trong lòng bàn tay nhét vào tay anh, sau đó nắm chặt lại, vô cùng nghiêm chỉnh: “ Quay về rồi hãy xem. ”

Trong tay cô còn đang cầm khăn choàng, có chút phí sức mà khoác áo khoác vào, xoay xoay hai vòng trong căn phòng, rồi lại nhón chân lên đem túi chườm ấy nhét vào trong lòng.

Lâm Mộ Đông quét mắt nhìn sắc trời đã bắt đầu ảm đạm ở bên ngoài hỏi: “ Có chuyện phải ra ngoài à?”

“ Buổi giao lưu về việc phục hồi chấn thương trong môn vận động bắn súng. ”

Diệp Chi chủ động báo cáo với anh, lông mi nhấp nháy nhấp nháy, không che giấu được sự hứng khởi và mong đợi: “ Đội y đều đi, sẽ rất hữu dụng đấy ạ, em muốn học hỏi nhiều hơn…….. ”

Đôi mắt của cô gái nhỏ rực sáng lấp la lấp lánh, rất rõ ràng cô đối với buổi hội nghị lần này đã chờ đợi rất lâu.

Lâm Mộ Đông khẽ trầm mặc, anh nâng tay lên cầm lấy túi chườm nóng của cô: “ Anh đưa em đi. ”

“ Không được, bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi. ”

Diệp đội y rất nghiêm khắc, cô nắm lấy tay của anh nhét lại vào túi áo. Cầm cái áo bị Lâm Mộ Đông tiện tay vắt trên lưng ghế lên, dựa vào lưu trình mà mỗi lần Lâm Mộ Đông hay giúp cô khoác áo khoác, cô nhón chân nỗ lực giơ cái áo khoác đó lên.

“ Từ góc độ Trung y mà nói, khí huyết đối với việc hồi phục gân mô cũng rất có ảnh hưởng,  hiện tại anh có một chút khí trệ huyết ứ, cần phải nghỉ ngơi điều chỉnh cho thật tốt……. ”

Lúc cô gái nhỏ ríu rít nói nhiều như thế này cũng không khiến cho người ta cảm thấy phiền phức chút nào, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, âm cuối khẽ nâng cao lên, mềm mại lại dịu dàng.

Chiều cao của cô và Lâm Mộ Đông dù gì cũng kém nhau không ít, cô nhón chân lên giúp anh mặc áo khoác như thế này, gần như đã tựa sát vào lồng ngực của Lâm Mộ Đông.

Lâm Mộ Đông im lặng rũ mắt.

Chút hơi thở mềm mại dịu dàng nhẹ nhàng phả vào má của anh, đôi mắt của cô gái nhỏ vẫn vô lo vô nghĩ trong veo sạch sẽ, không dính chút sương mù nào.

Bàn tay hơi lạnh cẩn thận dè dặt tránh khỏi phần da thịt ở giữa gáy anh, động tác vừa nhẹ nhàng lại vừa cẩn thận, cô còn có lòng vuốt thẳng lại cổ áo sơ mi và áo khoác cho anh nữa.

……………

Lâm Mộ Đông cảm thấy khí huyết của bản thân mình không hề ứ trệ tí nào.

Diệp Chi giúp anh mặc xong áo khoác, nhìn thấy Lâm Mộ Đông vẫn còn đứng đó không chút động đậy, cô nhỏ giọng mở miệng: “ Anh…….anh nâng cánh tay lên đi……. ”

Lúc Lâm Mộ Đông giúp cô cầm quần áo, giúp cô mặc vào, cô đều sẽ chủ động duỗi cánh tay.

Cô chỉ việc nhón chân thôi đã mất sức lắm, cô nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của Lâm Mộ Đông, muốn bảo anh phối hợp một chút.

Giữa cánh tay truyền đến lực đạo rất mềm mại, Lâm Mộ Đông khép mắt lại, giơ tay lên.

Không đợi cô gái nhỏ giúp anh xỏ tay áo vào, cánh tay của Lâm Mộ Đông đã vòng ra sau lưng của Diệp Chi, đem cô nhẹ nhàng cuốn vào trong lòng.

Diệp Chi đã quen với việc được anh ôm, đôi mắt cô chớp chớp ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn mà nhìn lấy anh.

m giọng của Lâm Mộ Đông hơi khàn: “ Anh đưa em đi. ”

Huấn luyện viên Lâm luôn rất tùy hứng trước những chuyện bất ngờ, cô gái nhỏ vô cùng thành thục, cô xoa xoa mái tóc của anh an ủi, bỏ đi cách nói “khí trệ huyết ứ”, cô đổi một cách càng dễ hiểu hơn: “ Không được, anh đã rất mệt. ”

Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn lấy cô, chân mày im lặng nhíu chặt lại.

“ Anh đã rất mệt, ở đây…….. ”

Diệp Chi nhấn nhấn vào ngực trái của anh, ngẩng đầu lên, thần sắc của cô nghiêm túc trở lại: “ Phải nghỉ ngơi. ”

Bàn tay của cô cách một lớp áo sơ mi, dán vào nơi trái tim của anh, lực đạo nhẹ nhàng chống vào nhịp tim.

Mềm mại lại chân thành.

Hô hấp của Lâm Mộ Đông khẽ đình trệ.

“ Nếu như em là con mèo thì tốt. ”

Cô gái nhỏ không biết lại nghĩ lệch đi đâu, dáng vẻ rất khổ não mà thở dài một hơi, cô xoay một vòng giữa cánh tay của anh, rồi lại thành thục mà vòng ra ngoài.

Lâm Mộ Đông ngây ngốc, chân mày nhíu lại, anh nhìn nhìn vào cánh tay bỗng nhiên trống rỗng của mình.

“ Gần đây em đọc được một bài luận văn, nuôi mèo có thể làm giảm áp lực ở mức độ rất lớn, chỉ cần ôm ôm cọ cọ vuốt vuốt lông, khẽ hít một hơi liền rất hữu dụng. ”

Cô vẫn muốn đi tham gia hội nghị, cô xoay người vừa vùi đầu vào balo thu dọn đồ đạc, vừa thật lòng thật ý mà buồn rầu: “ Nhưng em đã xem qua điều lệ, đội bắn súng hình như không được nuôi mèo……. ”

Lối tư duy của cô gái nhỏ có lúc đúng thật quá đỗi thiên mã hành không*, nhưng Lâm Mộ Đông vẫn nghe rất nghiêm túc, tầm mắt anh rơi trên người của Diệp Chi, đem bình giữ nhiệt suýt nữa đã rơi xuống ở bên cạnh đưa qua cho cô.

*Thiên mã hành không: Ngựa thần lướt gió tung mây (ý chỉ hơi xa vời, viễn vông)

“ ……em đi xe buýt qua đó, rất gần, chỉ có hai trạm mà thôi, đi một lát là đến ngay rồi. ”

Diệp Chi nói một hồi, bản thân cô tự tìm về chủ đề lúc ban đầu, cô nhìn vào Lâm Mộ Đông đang rõ ràng vẫn có chút không cam tâm: “ Anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt, em quay về sẽ kiểm tra đấy nhé. ”

Lâm Mộ Đông ngẩng đầu lên: “ Kiểm tra?”

Diệp Chi rất nghiêm túc, gật đầu: “ Đúng, em sẽ kiểm tra xem đèn của phòng anh có phải vẫn còn mở hay không. ”

Nếu như vẫn còn mở, thì sẽ gõ cửa phòng ba lần, bảo huấn luyện viên Lâm mai đi ngủ.

Còn không chịu ngủ sẽ phải viết kiểm điểm.

Mơ ác mộng cũng phải viết kiểm điểm.

Diệp Chi đã ấp ủ cái cơ hội này lâu lắm, cô ma sát bàn tay, rất có động lực mà hất hất cằm.

Lâm Mộ Đông yên tĩnh đứng nhìn cô.

Dường như anh cũng đang nhớ đến chuyện khi đó nửa đêm đi gõ cửa phòng của cô gái nhỏ, đáy mắt của anh dâng lên ý cười nhàn nhạt, rồi anh gật gật đầu, dáng vẻ rất nghe lời: “ Được. ”

Diệp Chi nghĩ ngợi một lúc, lại bổ sung thêm dặn dò anh: “ Nếu như trong đội không có chuyện gì gấp cần phải lập tức xử lý, thì anh hãy ở

nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng có đi ra ngoài nữa. ”

Lâm Mộ Đông thu lại tầm mắt, chút độ cong ở khóe môi cũng nhạt dần đi, anh khẽ cúi đầu xuống, không trả lời.

Rất lo lắng Lâm Mộ Đông sẽ thật sự chạy ra ngoài đi đón bản thân mình, Diệp Chi kéo kéo lấy anh, giọng nói rất nhẹ nhàng: “ Anh có nhớ chưa ạ……. ”

Diệp Chi đã xác nhận đi xác nhận lại vài lần với bạn học chuyên ngành tâm lý, đối với Lâm Mộ Đông của hiện tại mà nói, sống một mình, an tĩnh, tránh đến những nơi đông người đều rất cần thiết, tất cả những tình cảnh ngược lại, đều sẽ khiến anh cảm thấy áp lực và gánh nặng.

Loại gánh nặng này không phải chỉ dựa vào ý chí và lực tự kiểm soát liền có thể lẩn tránh được, cưỡng ép khắc chế ngược lại có thể khiến cho mọi việc bị phản tác dụng.

Lâm Mộ Đông còn cùng cô đi công viên giải trí nữa.

Diệp Chi thật sự không thể lo lắng hơn được nữa.

Sự lo lắng trong đôi mắt của cô gái nhỏ đều sắp hết chỗ chứa, Lâm Mộ Đông rũ mi mắt xuống, an tĩnh đứng nhìn cô một lúc lâu, sau đó thấp giọng: “Anh nhớ rồi. ”

Diệp Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vùi đầu thu dọn lại đồ đạc

Cô lại đi tới đi lui ở trong vòng, sau khi xác nhận không còn sót thứ gì, cuối cùng cũng yên tâm kéo balo lên.

Lâm Mộ Đông xách lấy balo, cùng cô đi ra cửa.

Động tác và lưu trình đều quá đỗi tự nhiên, Diệp Chi đều không nhận ra có gì không đúng. Cô được anh tiễn đến cầu thang mới đột ngột nhớ ra, cô quay người lại nhận lấy balo, nghiêm túc ngẩng đầu lên, bắt thóp lấy Lâm Mộ Đông đang định lừa dối qua ải: “ Huấn luyện viên Lâm, bây giờ anh nên đi nghỉ ngơi. ”

Trên tay Lâm Mộ Đông bỗng nhẹ bẫng, anh quay đầu qua.

Cô gái nhỏ vô cùng nghiêm túc, cô trừng to đôi mắt nhìn lấy anh.

Còn có một chút cố gắng tỏ ra hung dữ.

Hai người đứng trước cầu thang, ánh đèn có chút lờ mờ an tĩnh chiếu xuống, bóng dáng của Diệp Chi cũng giống như cô vậy, vô cùng nhỏ nhắn, men theo vài bậc thang đổ bóng xuống, đem anh khoanh vòng giữa bức tường và lan can.

Lâm Mộ Đông rũ mắt, giọng nói hơi khàn: “ Anh không ngủ được. ”

Diệp Chi khẽ ngẩn người, đôi mắt chớp chớp.

Lâm Mộ Đông lại lần nữa ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi ở trên người Diệp Chi, anh nâng tay lên giúp cô vén lại mái tóc ngắn ở bên tai.

Ngón tay của anh thon dài trắng lạnh xuyên qua những sợi tóc, mang theo một chút nhiệt độ, nhẹ nhàng vuốt thẳng lại những lọn tóc không nghe lời, đang cùng nhau rơi xuống men theo vành tai mỏng manh của cô gái nhỏ.

Lâm Mộ Đông thả tay xuống.

m giọng của anh trầm thấp, mang theo một chút khàn đặc, ánh mắt thâm thúy: “ Anh không ngủ được, phải làm sao đây?”

Anh rất ít khi có những hành động gần như tỏ ra yếu kém như thế này.

Hai người bước xuống được một nửa cầu thang, Diệp Chi mới hồi thần bảo dừng lại. Lâm Mộ Đông đứng thấp hơn cô gái nhỏ hai bậc thang, nhìn vào gần như anh vẫn thấp hơn cô một chút, hiếm khi có lúc anh ngẩng đầu nhìn lấy cô, đôi mắt an an tĩnh tĩnh phản chiếu bóng dáng của cô.

Nhịp tim của Diệp Chi dường như lại có chút tăng nhanh, cô mím mím khóe môi, nhẹ nhàng nhấn nhấn vào vị trí trái tim.

Bản thân cô còn hay làm ổ trong chăn bật đèn pin lên cơ, dường như cũng không có cách nào đặc biệt có hiệu quả để kiến nghị cho Lâm Mộ Đông cả.

Nhưng Lâm Mộ Đông lại thật sự vô cùng cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Nhìn trạng thái của anh thì thấy rất bình thường, nhưng thực ra cả người anh đều đã căng chặt quá lâu.

Trông giống như một cây cung bị kéo căng, chống đỡ như thế này trong thời gian quá lâu, lực đạo tiếp nhận cũng quá lớn, nhìn vào trông như không thấy có gì bất thường, nhưng thực ra chỉ cần có thêm một chút áp lực nó sẽ lập tức đứt ngay.

Diệp Chi cắn cắn khóe môi, cô nhìn vào đôi mắt của Lâm Mộ Đông, do dự một hồi lâu, cô nhẹ nhàng rút lấy cái điện thoại đang được anh cầm ở trong tay.

Lâm Mộ Đông khẽ ngẩn người, cúi đầu xuống.

Lực đạo của cô gái nhỏ rất nhẹ nhàng, tựa như một chú chuột hamster đang trộm thức ăn vậy, cô nắm lấy điện thoại của anh, từng chút từng chút giật về phương hướng của bản thân mình.

Lâm Mộ Đông buông tay ra, anh đem điện thoại giao vào tay cô.

“ Nếu như anh không ngủ được. ”

Diệp Chi nhấp mở wechat, dùng tài khoản của anh gửi cho bản thân mình một lời mời kết bạn, thùy tai cô từng chút từng chút ửng đỏ lên, cô chậm rãi  lên tiếng: “ Thì anh đến tìm em trò chuyện nha……. ”
— QUẢNG CÁO —