Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 12



Thấy sắp tới giờ tan làm, Lăng Viễn quay lại phòng phẫu thuật, đúng lúc Tôn Phụng kết thúc ca phẫu thuật đi ra ngoài.

“Thế nào rồi, ca phẫu thuật thuận lợi chứ?” Lăng Viễn đi lên hỏi.

“Rất thuận lợi, thời gian tới còn có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ ở trong nước hai tuần.”

“Ok, vali của chị vẫn ở trong phòng làm việc của tôi, qua đó lấy hành lý, chúng ta đi ăn rồi tôi đưa chị về.”

“Ăn thì bỏ qua đi, tôi hơi mệt.” Tôn Phụng vừa xuống máy bay thì vội vã đến đây, lại làm phẫu thuật cả một buổi chiều, bây giờ đã mệt không nói lên lời.

“Được, vậy bây giờ tôi đưa chị về nghỉ ngơi, hôm nay thật sự rất xin lỗi chị.”

Tôn Phụng cười cười, “Không sao, ngày đầu tiên cậu tới San Francisco cũng bị tôi kéo đi cầm dao mổ đấy thôi, coi như hai chúng ta hòa nhau.”

Lăng Viễn lái xe tới nhà Tôn Phụng theo địa chỉ cô nói, xuống xe giúp cô lấy hành lý.

Tôn Phụng mở cửa xe, Lăng Viễn đã kéo vali tới trước mặt cô, “Hành lý rất nặng, tôi thấy ngoài cửa còn có bậc thềm, tôi đưa chị lên đó.”

“Hơi nặng chút, vì tôi mang ít quà về cho bạn bè trong nước, vậy phải phiền cậu rồi.”

Đến cửa nhà, Tôn Phụng lấy chìa khóa mở cửa, “Vậy….cảm ơn cậu đã đưa tôi về, giờ cũng rất muộn rồi, tôi cũng không mời cậu vào trong ngồi chơi nữa, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”

Lăng Viễn cũng đã dự liệu được cô sẽ nói như vậy, không có hi vọng thì sẽ không thất vọng, “Ok, vậy chị nghỉ ngơi đi, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Sau khi thấy Lăng Viễn rời đi, Tôn Phụng khóa cửa lại.

Trước hôn lễ một ngày, Tôn Phụng gọi Á Linh cùng đi chọn lễ phục mặc trong hôn lễ.

Hai người gặp nhau, Tôn Phụng lấy một túi giấy đưa cho cô, “Đây là quà của cậu và Vệ Cương tớ mang từ Mỹ về.”

Á Linh mở ra nhìn, “Toàn là đồ bổ.”

“Ừ, chúng ta cũng đã có tuổi, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất.” Tôn Phụng chọn lễ phục trong tiệm, “Cậu đã chọn lễ phục chưa, hay là cùng chọn một bộ?”

“Lễ phục của tớ đặt làm cùng bộ với Vệ Cương, mấy hôm trước lấy về rồi.”

Tôn Phụng gật đầu, “Vẫn là hai cậu nghĩ chu toàn, tớ toàn nước đến chân mới chạy.”

Tôn Phụng lấy một bộ lễ phục màu đỏ, “Bộ này thế nào, cậu chọn váy màu gì?”

“Tớ cũng đặt làm màu đỏ.” Á Linh nói rồi chọn cho Tôn Phụng một chiếc váy hở vai kết hợp hai màu màu đen trắng, “Hay là cậu thử cái này đi?”

Tôn Phụng ngắm nghía, “Hở vai à? Có sợ lộ ngực không?”

“Bây giờ cậu gầy thế này, mặc chiếc này nhất định sẽ rất đẹp, đi thử đi.”

Tôn Phụng cầm chiếc váy, “Được thôi, tớ đi thử xem.”

Thay xong váy, Tôn Phụng từ phòng thử đồ bước ra, nhân viên bán hàng giúp Tôn Phụng kéo hết phần khóa áo ở đằng sau, “Chị thật sự rất hợp với chiếc váy này, đây là mẫu mới trong bộ sưu tập xuân hè mới nhất trong năm nay của nhãn hiệu của chúng em.”

Tôn Phụng đứng trước gương, ngắm trước sau một vòng, sau đó hỏi Á Linh, “Thế nào, nếu như cũng được thì tớ mua, tớ cũng lười thử nữa.”

“Rất đẹp, rất rất hợp với cậu.”

“Ừ, vậy thì chiếc này đi.” Tôn Phụng nói với nhân viên bán hàng, “Chị lấy chiếc váy này.”

Mua hết những đồ cần dùng cho buổi hôn lễ ngày mai, hai người tay xách nách mang mấy túi đồ, “Cậu về thế nào, gọi taxi à?”

“Vệ Cương đợi tớ ngoài cửa, hay là cậu cũng đi cùng đi, anh ấy đưa cậu về trước.”

“Không cần đâu, hai cậu về đi, tớ tự gọi xe là được.”

Trên con đường bên ngoài trung tâm thương mại, Vệ Cương nhìn hai người đi ra, mở cửa xuống xe, “Tôn Phụng, đã lâu không gặp.”

Tôn Phụng cười đáp, “Đã lâu không gặp.”

“Sao hai em chậm chạp vậy, ở đây không được dừng xe.”

Vệ Cương đang định xách túi giấy trong tay Á Linh, nhưng Á Linh lại đưa cho Tôn Phụng, “Mấy đồ này đều là của Tôn Phụng.”

“Anh cầm lên xe, đưa Tôn Phụng về trước.” Vệ Cương buột miệng nói.

Tôn Phụng đang muốn từ chối, Á Linh lại tranh nói trước, “Tôn Phụng nói gọi xe về.”

Tôn Phụng nhìn sang Á Linh, nháy nháy mày, “Đúng vậy, hai cậu về đi, tớ ở đây gọi xe.”

“Gọi xe gì chứ, chẳng phải có anh là lái xe ngay trước mắt…”

Vệ Cương còn chưa nói xong, Tôn Phụng đã vẫy được một chiếc taxi, sau đó nói, “Em về trước đây, hai người cũng về đi, ngày mai gặp lại.”

Vệ Cương nhìn Tôn Phụng kéo cửa xe taxi, rồi ngồi lên, quay đầu đang muốn nói gì thì Á Linh đã ngồi lên xe.

Buổi tối, Mã Đông đưa Vệ Dung về nhà ăn cơm, Tôn Phụng rất vui làm một bữa thịnh soạn.

Vệ Dung vừa gắp đồ ăn vào bát vừa nói, “Dì Tôn, dì làm nhiều vậy, chúng ta ăn hết thế nào được.”

“Đã một năm dì không gặp hai đứa rồi, hai đứa cũng một năm chưa được ăn cơm dì nấu, lẽ nào không nhớ à?” Tôn Phụng hỏi họ.

“Đương nhiên nhớ rồi ạ, Dung Dung ngày nào cũng nhắc tới mẹ, hỏi mẹ khi nào về.”

Tôn Phụng ăn một miếng, nhìn sang Vệ Dung, “Vậy sao, nhưng Dung Dung sao con vẫn gọi là dì Tôn vậy, chẳng phải trước đây lúc video call dì đã nói thay đổi cách xưng hô đi rồi sao?”

Vệ Dung lè lưỡi tinh nghịch, “Mẹ xem cái miệng này của con, nhìn thấy mẹ là cứ quen mồm gọi dì Tôn, nên gọi là mẹ rồi.”

Tôn Phụng vui vẻ cười, “Mẹ thấy Dung Dung lớn thật rồi, vậy nên so với con dâu thì con lại giống con gái mẹ hơn.”

Vệ Dung vội vàng gật đầu, “Vậy nên, con gọi một tiếng mẹ cũng không gượng gạo chút nào.”

“Hôn lễ của hai đứa đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi chứ?”

“Vâng, lát nữa ăn xong đến khách sạn xem lần nữa là được.” Mã Đông trả lời Tôn Phụng.

“Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, chớp mắt hai đứa đã sắp kết hôn.” Tôn Phụng nâng ly rượu vang, “Nào, mẹ chúc hai con đám cưới vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn, đầu bạc răng long.”

Vệ Dung và Mã Đông cầm ly rượu cụng ly với Tôn Phụng, đồng thanh nói, “Cảm ơn mẹ.”

Ngày hôm sau, ở sảnh chính yến tiệc của khách sạn, Vệ Cương và Á Linh đứng một bên, Tôn Phụng và Mã Đông đứng một bênh, chào đón những khách mời tới tham gia buổi lễ.

Tôn Phụng mặc chiếc váy chọn ngày hôm qua, trang điểm nhẹ nhàng, trước khi cô dâu đi ra thì cô chính là điểm nhấn được mọi người chú ý nhất.

“Vệ Cương…” Á Linh gọi Vệ Cương đang đứng bên cạnh, nhưng thấy người bên cạnh không trả lời câu nào, cô quay đầu sang nhìn Vệ Cương, thấy ánh mắt của anh luôn đặt trên người Tôn Phụng.

Tôn Phụng vô thức nhìn sang phía đối diện, thấy Vệ Cương đang nhìn chằm mình, vội vàng rời ánh mắt đi. Bất giác, tất cả mọi thứ lại lọt vào mắt của Á Linh.

Sau khi kết thúc những nghi thức, họ đến từng bàn chúc rượu mọi người, đột nhiên Á Linh kéo Tôn Phụng ra một chỗ, “Tớ giới thiệu một người bạn cho cậu, anh ấy cũng là làm bác sĩ, tớ nghĩ hai người chắc sẽ hợp nhau.”

“Hả! Không cần đâu…”

Dù Tôn Phụng đã từ chối, nhưng Á Linh vẫn kéo cô đến một bàn bên trong, vừa hay Vệ Cương cũng đang nói chuyện với một người trong bàn đó.

“Viện trưởng Ngải, đây là thông gia của nhà chúng tôi, cũng là bạn thân nhất của tôi, cô ấy là Tôn Phụng, trước đây làm việc ở bệnh viện của Vệ Cương…”

Á Linh tự làm theo ý mình, Tôn Phụng đành miễn cưỡng phối hợp, lúc này cô khó xử chỉ muốn tìm một cái túi chui vào trong.

Tôn Phụng và vị viện trưởng đó nói chuyện vài câu rồi cô rút lui, quay người thì nhìn thấy Á Linh đang chỉnh cà vạt cho Vệ Cương.

Hôm nay Vệ Cương mang cà vạt màu đỏ, rất đồng điệu với màu kỳ bào của Á Linh, chỉ là màu đỏ đó Tôn Phụng thấy hơi chói.