Lúc Tôn Phụng tới bệnh viện số Một, cô tới phòng làm việc của viện trưởng trước, nhưng trong đó không có người. Cô đành xuống lầu tới khóa ngoại tổng hợp.
Vừa ra khỏi thang máy, thì gặp Lý Duệ đang đi ra từ phòng bệnh, Lý Duệ thấy Tôn Phụng, hơi bất ngờ, “Trưởng khoa Tôn, sao chị lại tới đây?”
“Tôi qua thăm bệnh nhân hôm trước tôi thực hiện phẫu thuật, tình hình anh ấy thế nào rồi?”
“Tạm ổn, đã đưa tới phòng bệnh phổ thông, tôi đưa chị qua đó xem xem nhé.”
Tôn Phụng cầm kết quả kiểm tra mới nhất của bệnh nhân, nói với Lý Duệ, “Xem ra hồi phục sau khi phẫu thuật rất tốt, nhưng không thể lơ là, các cậu phải theo dõi thường xuyên, đặc biệt là biến chứng.”
“Dạ, trưởng khoa Tôn yên tâm.”
Tôn Phụng và Lý Duệ đi ra khỏi phòng bệnh, “À…viện trưởng Lăng đi đâu vậy? Cậu có biết không?”
“Anh ấy không có trong phòng làm việc à?”
Tôn Phụng lắc đầu, “Không có, tôi vừa từ trên đó xuống đây.”
“Chắc là đang họp.” Lý Duệ nhìn đồng hồ, “Sắp tới trưa rồi, chắc cuộc họp cũng sắp kết thúc, hay là chị cứ ở phòng làm việc đợi anh ấy.”
“Được. Cảm ơn cậu.”
Tôn Phụng vừa đi vào thang máy thì Lý Duệ nhắn tin cho Lăng Viễn, “Nữ thần của anh tới rồi,đang đợi ở phòng làm việc của anh.”
Lăng Viễn đang họp, lướt qua tin nhắn hiển thị trên màn hình khóa, sau đó tắt màn hình.
Nhìn cũng sắp 12 giờ, Lăng Viễn vẫn chưa quay lại, Tôn Phụng đứng dậy định rời đi, thì Lăng Viễn lại xuất hiện trước cửa.
Lăng Viễn đi vào phòng làm việc, nói với Tôn Phụng, “Trưởng khoa Tôn, thật xin lỗi, sáng nay tôi phải họp suốt, vừa mới kết thúc.”
“Không sao, tôi cũng đợi không bao lâu.”
“Chị đã tới thăm bệnh nhân đó chưa?”
“Tôi vừa qua đó rồi, không có vấn đề gì.”
Lăng Viễn đặt laptop trên tay xuống, “Vậy thì tốt, trưởng khoa Tôn còn có việc gì nữa không?”
Tôn Phụng cảm nhận rõ ràng sự xa cách của Lăng Viễn, nhưng cô không thể không nói, “Trưa nay cậu có thời gian không, tôi mời cậu đi ăn.”
Lăng Viễn cười nhạt, “Trưa nay e rằng không được, sao đột nhiên trưởng khoa Tôn lại mời tôi ăn vậy, chị đã giúp tôi, nên để tôi mời chị mới phải.”
“Vậy tối nay được không?”
Tôn Phụng nhìn Lăng Viễn với ánh mắt đầy mong chờ, khiến Lăng Viễn vốn định tìm lí do nhưng lại thôi, đối diện với Tôn Phụng, anh vẫn luôn mềm lòng, “Được.”
“Vậy tối nay tôi đặt chỗ rồi nhắn cho cậu được không?”
“Được, nhưng có việc lớn gì mà chị phải đích thân chạy đến bệnh viện vậy?”
“À…Tối nay gặp rồi nói sau.”
“Tối nay gặp lại.”
Nhìn Tôn Phụng rời đi, Lăng Viễn nghi hoặc lắc lắc đầu, không biết Tôn Phụng muốn làm gì.
Tan làm, Lăng Viễn nhìn địa chỉ Tôn Phụng gửi cho mình rồi lái xe đến một nhà hàng Nhật Bản bên cạnh khu Thương Mại Quốc Tế, Tôn Phụng đã đợi ở đó.
“Cũng không biết cậu thích ăn gì, đồ ăn Nhật Bản cũng được chứ?” Tôn Phụng cẩn thận hỏi Lăng Viễn.
Thái độ của Tôn Phụng càng khiến Lăng Viễn thêm kỳ lạ, nghĩ nhất định cô có chuyện gì, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp lời, “Cũng được, tôi sao cũng được.” Nói rồi, ngồi xuống vị trí đối diện với Tôn Phụng.
Sau khi Tôn Phụng nhìn menu xong, quay sang Lăng Viễn, “Chúng ta có uống rượu không?”
“Thì cậu giả vờ là bạn trai của tôi, rồi đóng kịch trước mặt Vệ Cương.”
“Cái gì, cái gì cơ?” Lăng Viễn mơ hồ triệt để, “Tôi đóng bạn trai của chị trước mặt bạn trai thật của chị?”
“Cái gì mà bạn trai thật bạn trai giả chứ, cậu đang nói gì vậy?” Tôn Phụng không hiểu.
“Không phải Vệ Cương là bạn trai của chị à?”
“Đương nhiên không phải rồi, tôi có nhớ trước đây ở Mỹ tôi đã nói với cậu, chúng tôi chỉ là bạn tốt mà thôi.”
“Vậy…vậy sáng hôm đó tôi nhìn thấy….chẳng phải hai người…” Lăng Viễn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó cũng không biết miêu tả thế nào.
Tôn Phụng đỡ lấy đầu, cười khổ, “Cái này…Nói ra thì rất phức tạp, tôi nói đơn giản thế này nhé. Anh ấy là chồng của bạn tốt nhất của tôi, nhưng người anh ấy yêu là tôi, tối hôm đó con trai tôi kết hôn, nên tôi uống hơi nhiều rượu, sau đó mới xảy ra một sai lầm nghiêm trọng. Bây giờ Vệ Cương muốn chung sống cùng tôi, nên chuẩn bị li hôn với bạn tôi, tôi không thể để anh ấy làm như vậy.”
“Tôi như đang nghe tình tiết trong phim truyền hình lúc 8 giờ vậy, vậy chị thì sao, chị có yêu Vệ Cương không?”
“Có. Nhưng người bạn mà tôi nói không phải người bạn bình thường như mọi người, năm tôi 10 tuổi bố mẹ tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, tôi đã lớn lên trong nhà cô ấy, cô ấy đối với tôi mà nói như chị ruột vậy, tôi không thể đã chia sẻ bố mẹ của cô ấy, lại còn cướp chồng của cô ấy. Hai mươi năm trước tôi không đồng ý lấy Vệ Cương, bây giờ cũng sẽ không, tôi đã nói rất rõ ràng với Vệ Cương, cho dù họ có li hôn, tôi cũng không thể đến với anh ấy, sao anh ấy lại không hiểu cơ chứ.”
Nghe tới đây, Lăng Viễn nhíu mày, “Không ngờ lại phức tạp đến vậy, vậy nên lần này chị quyết định buông tay triệt để à?”
“Không buông tay thì có thể thế nào được, quan hệ giữa ba người chúng tôi không thể tách rời, trước mắt việc quan trọng nhất là khiến Vệ Cương buông bỏ, không thể để anh ấy làm việc tổn thương tới Á Linh, bây giờ cậu cũng đã biết tất cả mọi việc rồi, tôi nghĩ người có thể giúp tôi chỉ có cậu.”
“Điều này…” Lăng Viễn dở khóc dở cười, “Tôi cũng chưa từng đóng kịch, e rằng hơi khó khăn.”
Tôn Phụng che miệng cười, “Cũng không cần cậu chủ động làm gì, cậu chỉ cần phối hợp đi cùng tôi lúc có Vệ Cương là được.”
Lăng Viễn nghĩ một hồi, “Vậy trước khi tôi đồng ý với chị, tôi hỏi một câu hỏi nữa được không?”
Tôn Phụng gật đầu, “Cậu hỏi đi.”
“Bây giờ chị còn yêu Vệ Cương không?” Câu hỏi này có liên quan tới việc Lăng Viễn có tham gia vào mối quan hệ phức tạp này hay không.
“Khi tôi làm việc như vậy với anh ấy, thì tôi biết tôi và anh ấy đã kết thúc triệt để, thậm chí cũng không thể là bạn bè nữa, tôi và anh ấy sẽ không có bất kỳ liên lạc riêng tư nào nữa.”
Lăng Viễn nhíu mày, thầm nghĩ vốn mình đã buông bỏ, không ngờ đột nhiên cơ hội lại đến với mình, đóng bạn trai gì chứ, anh phải nắm bắt cơ hội này để trở thành bạn trai thật của Tôn Phụng, “Được, tôi đồng ý với chị, khi nào cần phối hợp?”
“Như này là cậu đồng ý rồi?” Tôn Phụng không ngờ anh lại thẳng thừng đồng ý luôn.
“Vậy còn phải thế nào, tôi ký giấy đồng ý là bạn trai của chị à?”
Tôn Phụng cười lên, “Không cần, không cần, khi nào cần diễn tôi sẽ nói với cậu sau.”
“Khi nào chị về Mỹ?”
“Thứ 5.”
“Nhanh vậy?”
“Chuyến bay thẳng rất ít, tôi không muốn ngồi trung chuyển, vậy nên mới ở Bắc Kinh lâu như vậy.”
“Chị thật sự không cân nhắc vị trí trưởng khoa ngoại của bệnh viện số Một à?”
Tôn Phụng sững người, sau đó tự gắp đồ ăn cho mình, “Viện trưởng Lăng đừng đùa với tôi nữa.”
“Nhớ là bắt đầu từ bây giờ chị phải gọi tôi là Lăng Viễn, cứ viện trưởng Lăng, viện trưởng Lăng sẽ bị lộ đấy.”