Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 2



Sau khi Lăng Viễn kết thúc ca phẫu thuật mổ bụng khoảng 3 tiếng, cuối cùng Tôn Phụng cũng đã hoàn thành ca phẫu thuật não bộ.

Tôn Phụng đã đứng nguyên tại chỗ 6 tiếng, lúc này cô đang định dịch ra sau để người khác đến khâu vết mổ lại, thì chân tê dại, suýt nữa ngã xuống, cũng may Lăng Viễn ở phía sau nhanh mắt đỡ cô.

Hai người đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Tôn Phụng bỏ khẩu trang xuống, cười với Lăng Viễn, “Cũng may tôi không tin nhầm người, vừa rồi cậu nói cậu là bác sĩ bệnh viện số Một Bắc Kinh?”

Lăng Viễn phát hiện cô cười lên cũng không còn hung hăng, kiêu ngạo nữa, ngược lại đôi núm đồng tiền hai bên má rất ngọt ngào, “Đúng vậy, tôi là bác sĩ khoa ngoại gan mật.”

“Tôi có quen viện trưởng Lý của các cậu, anh ấy sắp về hưu rồi đúng không?”

Điều này lại khiến Lăng Viễn càng thêm bất ngờ, “Chị quen viện trưởng Lý? Trước đây chị làm việc ở bệnh viện của chúng tôi sao, tôi còn tưởng chị vẫn luôn ở Mỹ.”

“Tôi học đại học ở Mỹ, sau đó về nước làm trong một bệnh viện ở Bắc Kinh hơn 20 năm, nhưng không phải là bệnh viện các cậu, mà ở bệnh viện khác, tôi về Mỹ cũng đã hơn một năm.”

“Vậy tên tiếng Trung của chị là….Nói không chừng tôi đã từng nghe qua.”

“Tôi cũng không phải người nổi tiếng gì, sao cậu biết được, đồng nghiệp ở bệnh viện họ không quen gọi tên tiếng trung của tôi, vậy nên đều gọi tôi là Phoenix. Đúng rồi, cậu tên là gì?”

“Tôi là Lăng Viễn.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng làm việc của Tôn Phụng, Lăng Viễn lấy tập báo cáo trong ba lô ra, đang nghĩ cô ấy cũng là trưởng khoa ngoại, vậy nhờ cô ấy làm thủ tục luôn, chắc không vấn đề gì, “Tôi qua đây làm thủ tục, đây là hồ sơ của tôi.”

Tôn Phụng cầm tài liệu Lăng Viễn đưa cho, mở ra xem, “Thì ra cậu là trưởng khoa ngoại gan mật bệnh viện số Một, tôi còn tưởng…”

“Chị còn tưởng gì cơ?”

“Nhìn cậu trẻ như này, tôi còn tưởng là bác sĩ chính gì đó…” Tôn Phụng nói rồi liếc lên nhìn vào dòng tuổi của Lăng Viễn, 41 tuổi, hình như mình lớn hơn cậu ấy 3, 4 tuổi gì đó.

Lăng Viễn ngại ngùng cười, “Tôi cũng không trẻ nữa.”

“Vậy ngày mai cậu trực tiếp đến đây tìm tôi, tôi đưa cậu đến khoa ngoại gan mật. Giờ muộn quá rồi, cậu về nghỉ ngơi sớm đi.” Tôn Phụng nói xong, cầm túi xách trên bàn chuẩn bị về nhà.

“Thật….thật xin lỗi, tôi muốn hỏi…”

Tôn Phụng quay qua nhìn anh, “Ừ, cậu hỏi đi.”

“Bệnh viện chúng ta có kí túc xá dành cho bác sĩ, vậy nên tôi không đặt khách sạn.”

“Á, việc này thì tôi cũng không biết, chắc là phòng hành chính sẽ có người sắp xếp, nhưng họ đã tan làm từ lâu rồi.”

Lăng Viễn vuốt vuốt tóc, “Ôi…Vốn dĩ tôi nên đặt khách sạn một đêm,tôi quên luôn việc hiện tại là buổi tối. Nhưng tôi vừa đi qua sảnh chính, bên đó có ghế dài, tôi ngồi ở đó mấy tiếng cũng được, dù sao bây giờ cũng đã rạng sáng rồi.”

Tôn Phụng trầm mặc mấy giây, “Hay là tối nay cậu đến nhà tôi tạm một tối đi?”

“Muộn vậy rồi e rằng không được hay lắm, sẽ ảnh hưởng tới người nhà chị.”

“Người thân của tôi đều ở Bắc Kinh, chỉ có mình tôi ở California.”

Lăng Viễn để lộ vẻ mặt ngượng ngùng, “Vậy thì có bất tiện không?”

“Có gì bất tiện chứ, chỉ một tối thôi mà, đi thôi.”

Lăng Viễn kéo vali đi theo Tôn Phụng ra khỏi bệnh viện, Tôn Phụng cúi xuống tìm chìa khóa xe trong túi, đột nhiên mới nhớ ra xe của mình vẫn đang ở trên đường quốc lộ, ngại ngùng cười với Lăng Viễn, “Vừa rồi vội vàng cứu người, tôi dừng xe trên đường rồi theo xe cấp cứu về đây, xem ra chỉ còn cách gọi Uber thôi.”

“Không sao.” Nửa đêm có người thu nạp mình, Lăng Viễn đã rất thỏa mãn rồi.

Xe dừng lại trước căn nhà hai tầng màu trắng, Tôn Phụng xuống xe, đẩy cánh cửa xếp bên ngoài, “Mời vào.”

Sau khi nhập mật mã, Tôn Phụng đẩy cửa ra, đi vào phòng khách, Lăng Viễn theo sau, bên ngoài chỉ có một đôi dép đi trong nhà kiểu nữ, nhưng Tôn Phụng không dừng lại thay dép.

“Cậu muốn uống chút gì không? Nhà tôi có trà, café, cậu vừa tới nơi đến nước cũng chưa được uống đã bị tôi kéo đi làm phẫu thuật hơn 6 tiếng.”

Tôn Phụng vừa nói, Lăng Viễn mới cảm thấy mình khát thật, “Nước lọc đi, trà và café đều dễ mất ngủ.”

Tôn Phụng cầm một chiếc cốc trong suốt, đi vào nhà bếp vặn vòi lấy nước trực tiếp, ra ngoài đưa cốc cho anh, “Ở Mỹ đều uống nước trực tiếp, gần như họ không uống nước nóng.”

Lăng Viễn chú ý trên bàn ăn chỉ có một cốc nước, “Không sao, như này được rồi.” Lăng Viễn đỡ lấy cốc, một hơi uống cạn.

“Xem ra cậu khát thật rồi, còn muốn uống nữa không?” Tôn Phụng cười hỏi.

“Không cần nữa, cảm ơn chị.” Lăng Viễn đặt cốc nước xuống, bắt đầu quan sát phòng khách.

Phòng khách được trang trí theo phong cách điền viên rất kinh điển, giản lược nhưng lại không giản đơn, ngoài người đàn ông trong bức ảnh trên tường, còn lại trong nhà quả thực không nhìn ra dấu vết của người khác.

Thấy Lăng Viễn đang quan sát bức ảnh, Tôn Phụng cười, “Đấy là con trai tôi, nó đang ở Bắc Kinh.”

“Không phải chứ, con trai chị đã lớn cỡ này rồi á.”

“Năm nay nó 25 rồi.”

“Nhìn chị cũng rất trẻ, thật không thể nhìn ra lại có con trai lớn như vậy.”

“Cậu ngồi đây một lát, tôi đi lên giúp cậu dọn dẹp phòng, bình thường không có ai tới đây, vậy nên phải dọn dẹp qua trước.”

“Đã muộn vậy rồi, không cần phải dọn dẹp gì đâu, tôi ngủ ở sofa ngoài phòng khách là được.”

Tôn Phụng cũng không ngăn lại, “Cũng được, tôi đi lên lấy chăn cho cậu.”

Lấy xong chăn, cô xuống dưới nhà đặt lên sofa, chỉ vào phòng bên cạnh phòng bếp, “Bên đó là nhà vệ sinh, cậu đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải đi làm. Ngủ ngon.”

“Chị cũng vậy, ngủ ngon.”

Tôn Phụng quay lại phòng ngủ trên tầng, khóa cửa lại. Cô đi vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, đột nhiên có cảm giác hơi xa lạ. Bởi vì buổi tối hôm đó của 26 năm trước, theo bản năng trong lòng cô luôn tồn tại sự phòng bị với tất cả đàn ông, hôm nay không biết vì sao cô lại đưa một người đàn ông vừa mới quen về nhà ngủ qua đêm. Đại khái là nhìn thấy anh một mình đến nơi xa lạ, ngày đầu tiên phải ngủ ở sảnh bệnh viện, vậy thật sự cũng đáng thương, trong lòng Tôn Phụng nói vậy để thuyết phục bản thân, sau đó mở vòi hoa sen.

Sáng hôm sau, Tôn Phụng xuống nhà, nhìn thấy người đang nằm trên sofa, mới nhớ ra trong nhà còn có một người đàn ông, sao mình lại ngủ say như chết đến vậy được.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tôn Phụng, Lăng Viễn cũng tỉnh, ngồi dậy trên sofa.

“Cậu tỉnh rồi, ngủ có ngon không?” Tôn Phụng chào hỏi anh.

“Rất ngon, tôi cảm giác vẫn chưa ngủ đủ.”

“Phải mấy ngày nữa mới quen với chênh lệch múi giờ.” Tôn Phụng nói rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Điện thoại của Lăng Viễn đang đặt trên bàn trà đột nhiên rung lên, trên màn hình hiển thị hai chữ Niệm Sơ, anh đang định tắt máy. Cuối cùng vẫn ấn nghe, “Ừ…Anh đến nơi rồi…Ở đây đã sắp xếp kí túc…” Tôn Phụng nghe thấy âm thanh từ phòng khách, quay người nhìn Lăng Viễn.