Tôn Phụng một bên cắt cà tím, một bên bắc nước để luộc mì.
Lúc này, điện thoại cô đặt ở ngoài ghế sofa rung lên, Lăng Viễn đang xem TV ngoài phòng khách nhanh chóng lấy điện thoại cô lên xem, trên màn hình khóa hiển thị tin nhắn wechat một người tên Dung Dung gửi đến, “Mẹ, nghe nói mẹ có bạn trai rồi, ngày mai mẹ đưa tới cho bọn con gặp đi.”
Tôn Phụng cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lấy khăn lau sạch tay rồi đi ra ngoài, “Điện thoại của em rung đúng không?” Vừa mới dứt lời thì thấy điện thoại mình đang nằm trong tay Lăng Viễn, “Ai gửi tin nhắn tới vậy, mau đưa điện thoại cho em.”
“Muốn lấy điện thoại thì em qua đây lấy.” Lăng Viễn đùa Tôn Phụng, anh lẻn để điện thoại vào khe ghế sofa.
Tôn Phụng đi qua tìm một lượt trên người Lăng Viễn, “Đừng đùa nữa, mau đưa điện thoại cho em.”
Tôn Phụng đành dừng lại, “Vậy em không động vào anh nữa, anh mau đưa điện thoại cho em.”
“Em không động vào anh thì anh động vào em.” Nói rồi anh kéo Tôn Phụng bổ nhào xuống ghế sofa.
Tôn Phụng đánh nhẹ vào ngực anh, “Lăng Viễn, đừng đùa nữa, mau thả em ra….”
Âm tiết cuối cùng của câu nói cũng bị Lăng Viễn nuốt vào trong miệng. Trong lúc hôn môi cô, tay Lăng Viễn linh hoạt gỡ cúc áo sơ mi của Tôn Phụng, cởi áo qua tới khuỷu tay cô. Khi tay anh lướt qua ngực Tôn Phụng, rồi lập tức vòng qua sau lưng cô tìm kiếm nút cài màu bạc, bàn tay Lăng Viễn nhẹ nhàng cởi áo ngực cô ra.
Tôn Phụng đã ý thức được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, trong lúc hoảng loạn cô cắn vào lưỡi Lăng Viễn, Lăng Viễn đột nhiên bị đau, duỗi thẳng người dậy.
Tôn Phụng ưỡn lưng cài lại áo ngực, rồi ngồi lên mặc lại ngay ngắn áo sơ mi, thấy anh đang mở to mắt nhìn mình, cô cũng không biết nói gì mới phải, “Nước sôi rồi em đi luộc mì.”
Dục vọng đang mãnh liệt giữa đường thì bị Tôn Phụng dập tắt mất, gương mặt ai oán của Lăng Viễn nhìn sang Tôn Phụng đang bận rộn trong bếp.
Một lát sau, Tôn Phụng đi lấy hai cái đĩa đến trước bàn, “Lăng Viễn, qua đây ăn đi.”
Đặt đĩa xuống bàn xong, Tôn Phụng lại lấy hai bộ dao dĩa, đặt một bộ bên cạnh đĩa mỳ của Lăng Viễn.
Lăng Viễn đưa điện thoại cho cô, “Này, điện thoại của em.”
Thấy anh khó chịu không vui, Tôn Phụng rất áy náy, lấy điện thoại cũng không nhìn tin nhắn, để luôn xuống bàn, “Hay là ngày mai anh cùng đi ăn với em đi, em giới thiệu anh cho con trai em.”
Tôn Phụng nói như vậy cũng chỉ là mong Lăng Viễn có thể vui hơn, quả nhiên chiêu này rất hữu hiệu, “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, anh không muốn đi à?”
“Đi, có đi chứ.” Lăng Viễn cầm dĩa lên rồi quấn mỳ ở trong đĩa.
Bây giờ Tôn Phụng mới cầm điện thoại lên xem tin nhắn của Dung Dung, lại nhìn sang Lăng Viễn đang ngồi cúi đầu ăn ở đối diện, sau đó trả lời Vệ Dung, “Được, ngày mai mẹ sẽ đưa tới cho mọi người gặp mặt.”
Chiều hôm sau, Lăng Viễn tới nhà Tôn Phụng đúng giờ, vừa đi vào nhà liền hỏi Tôn Phụng, “Anh mặc như này có được không?”
Bây giờ Tôn Phụng mới nghiêm túc ngắm kỹ anh một vòng, anh mặc vest còn đặc biệt thắt thêm một chiếc cà vạt, “Chỉ là ăn cơm thôi mà có cần phải mặc cầu kỳ vậy không?”
“Phải gặp con trai em mà, không thể tùy ý quá được. Em vẫn chưa thay quần áo à, sắp 5 giờ rồi.”
“Không cần đi sớm như vậy, hôm nay cuối tuần cũng không tắc đường.”
“Ngộ nhỡ tắc đường thì sao, chúng ta vẫn nên xuất phát sớm thì hơn.” Lăng Viễn nói rồi đẩy Tôn Phụng vào phòng ngủ.
“Người này còn tích cực thật đấy.” Tôn Phụng mở tủ quần áo, lẩm bẩm rồi lấy một chiếc sơ mi và một chiếc áo măng tô ra.
Đỗ xe xong, hai người vừa đi vào cửa nhà hàng thì gặp Vệ Cương và Á Linh.
Vệ Cương thấy Lăng Viễn và Tôn Phụng cùng đến, sự bất ngờ hiện rõ lên khuôn mặt, “Viện trưởng Lăng cũng tới à?”
Lăng Viễn đang định trả lời thì Tôn Phụng tranh trước một bước, “Đúng vậy, Dung Dung nói muốn gặp anh ấy.” Tôn Phụng nói xong rồi khoác tay Lăng Viễn đi vào.
Nhìn thấy cảnh này, Vệ Cương và Á Linh bên cạnh với hai gương mặt có thần sắc hoàn toàn khác nhau.
Á Linh đi lên sánh vai với Tôn Phụng, “Lần này cậu về không quay lại Mỹ nữa à?”
“Tạm thời mình cũng chưa có dự định ấy.” Tôn Phụng mỉm cười trả lời.
“Vậy hai người đã định kết hôn chưa?”
“Cái này cậu phải hỏi Lăng Viễn.” Tôn Phụng nhìn sang Lăng Viễn.
Đồng thời Vệ Cương cũng nhìn sang chờ câu trả lời của anh.
“Tôi lúc nào cũng được, nhưng vẫn phải lấy ý kiến của cô ấy làm chủ.”
“Vậy Tôn Phụng, các cậu còn không mau kết hôn đi.” Á Linh nắm lấy cơ hội quạt thêm gió vào lửa.
“Mình mới về, đang rất bận nên chưa có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này.”
Vệ Cương thấy nụ cười rạng ngời trên gương mặt Tôn Phụng, trong lòng khó chịu không nói lên lời.
Bốn người đến phòng bao đặt trước thì thấy Mã Đông và Vệ Dung cũng đã ở trong đó.
“Hai đứa đến sớm vậy?” Tôn Phụng nói với hai người, “Mẹ giới thiệu một chút. Đây là Lăng Viễn, viện trưởng bệnh viện số Một.”
Sau đó cô lại chỉ sang Mã Đông và Vệ Dung ở đối diện, “Đây là con trai em Mã Đông, con dâu Vệ Dung.”
Mã Đông và Vệ Dung đều đứng lên bắt tay chào hỏi với anh, “Chào chú, cháu là Mã Đông….Cháu là Vệ Dung.”
“Bố, mẹ, bố mẹ đừng đứng nữa, mau ngồi đi. Con và Mã Đông vừa rồi cũng đã gọi đồ ăn rồi.”
Lăng Viễn kéo ghế cho Tôn Phụng, để cô ngồi xuống rồi mình mới ngồi vào ghế bên cạnh cô.
“Mẹ, viện trưởng Lăng và mẹ quen nhau ở Mỹ à?”
“Ừ, trước đây chú ấy có đến giao lưu ở viện Y California nửa năm.”
“Vậy thì tốt quá, bây giờ lại cùng làm việc ở một bệnh viện.”
“Thực ra mẹ cháu không muốn về, môi trường làm việc ở Mỹ tốt hơn rất nhiều, quan trọng là chỗ chú đang thiếu một trưởng khoa Ngoại, chú đành mời mẹ cháu về giúp chú.”
“Về cũng rất tốt, thường xuyên được gặp mẹ và chú.”
Lúc ăn cơm, hai người gắp đồ ăn cho nhau, Vệ Cương ngồi chéo nhìn sang căn bản không thể ăn nổi. Á Linh huých tay vào người Vệ Cương, “Anh sao vậy? Sao không thấy anh ăn gì?”
“Không có gì, anh không đói lắm.”
Lăng Viễn nhìn sang Vệ Cương không nói lời nào, Tôn Phụng theo ánh mắt của anh cũng nhìn sang, sau đó coi như không nhìn thấy, tiếp tục cúi đầu ăn.
Ăn cơm xong, Lăng Viễn đưa Tôn Phụng về nhà, “Hai nhà thật có duyên, thì ra mối quan hệ rất tốt như vậy, lại còn làm thông gia.”
“Thực ra quan hệ phức tạp quá cũng không tốt, ngược lại…”
“Ngược lại thì sao?”
“Không có gì. Đúng rồi, 4S hôm nay có gọi điện thoại tới nói, ngày mai xe của em được sửa xong, thứ hai anh không cần tới đón em nữa.”
“Ừ.” Lăng Viễn mở cửa xe rồi nhìn sang Tôn Phụng, “Có một câu hỏi không biết anh có thể hỏi không?”
“Anh hỏi đi.” Tôn Phụng cũng không nghĩ nhiều liền trả lời.
“Bố của Mã Đông…hai người li hôn rồi hay là…”
Gương mặt Tôn Phụng đột nhiên co lại, giọng nói cũng thay đổi rõ rệt, “Câu hỏi này em sẽ không trả lời anh, sau này anh cũng đừng hỏi nữa.”