Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 37



Sau khi quay về nhà, Tôn Phụng đặt túi xách xuống rồi đi vào phòng sách. Cô sắp xếp toàn bộ tài liệu mang về xong cũng đã 1 giờ sáng, uống nửa viên thuốc an thần rồi lên giường. Bận công việc vào Tôn Phụng cũng không còn tâm trí để nghĩ đến những việc tình cảm hại não, vậy nên ngủ ngon hơn trước rất nhiều. Cô ngủ một mạch đến hơn 10 giờ sáng hôm sau, khi có tiếng chuông cửa vọng vào.

Tôn Phụng cầm đồng hồ trên đầu giường lên, không muốn rời khỏi giường, vừa đi ra ngoài cửa vừa hỏi, “Ai vậy?”

“Nhân viên giao hàng.”

“Giao hàng?” Tôn Phụng nghi ngờ mở cửa, quả nhiên nhìn thấy có người đang ôm một bó hoa to đứng ngoài cửa.

“Xin hỏi chị có phải là chị Tôn Phụng không?”

Tôn Phụng gật đầu nhẹ, “Đúng vậy.”

“Đây là hoa của chị, mời chị kí nhận.”

Tôn Phụng nhận lấy tờ hóa đơn, ký tên lên trên đó, ôm bó hoa rồi quay lại phòng khách. Đặt hoa lên bàn trà, lúc này cô mới chú ý trên bó hoa có tấm thiệp, Tôn Phụng cầm tấm thiệp mở ra xem, trên đó chỉ viết ba từ: Anh xin lỗi.

Dù không có chữ ký, nhưng chỉ dựa vào ba từ này, Tôn Phụng liền đoán được là Lăng Viễn tặng, cầm bó hoa lên quay người vất vào thùng rác trong phòng bếp.

Liên tiếp hai ngày cuối tuần, Tôn Phụng đều nhận được hoa của Lăng Viễn, Tôn Phụng đứng bên cạnh thùng rác, nhìn bó hoa hồng ngày hôm qua nằm trong đó, bất lực nhíu mày, ném thẳng bó hoa hồng trên tay xuống dưới đất bên cạnh thùng rác.

Lăng Viễn nằm trên sofa, nhìn điện thoại lặng lẽ nằm trên bàn, anh đã nhìn đồng hồ mấy lần, nhưng điện thoại vẫn không hề có chút động tĩnh, lẽ nào Tôn Phụng vẫn chưa nhận được hoa sao, anh không kiềm chế được mà sản sinh nỗi nghi hoặc này. Lúc này, điện thoại anh rung lên, Lăng Viễn bật dậy ấn nghe liền, kết quả đầu dây bên kia lại là môi giới bất động sản. Lăng Viễn tức giận, ấn nút tắt máy ngay lập tức. Anh mở Wechat, tìm avatar của Tôn Phụng, rồi gõ vào trong khoang tin nhắn, “Em đã nhận được hoa anh tặng chưa?”

Kết quả mấy phút sau lại không biết có nên gửi đi hay không, cuối cùng cũng nhắm mắt lại rồi ấn gửi đi, ai biết được màn hình hiển thị hiện lên cảnh báo người này đã không còn là bạn của bạn, điều này khiến Lăng Viễn ngây người, ném điện thoại xuống sofa.

Lăng Viễn vẫn chưa buông bỏ, mấy ngày sau, anh bảo tiệm hoa gửi thẳng tới bệnh viện.

Tôn Phụng nhận được hoa bên ngoài khu vực khám bệnh, quay người lại nhìn lên phòng làm việc của viện trưởng ở trên lầu, sau đó thẳng người đi qua sảnh chính.

Tôn Phụng mặc áo blouse nên 99 bông hoa hồng cô đang cầm trên tay càng thêm phần rực rỡ, đi qua có không ít bác sĩ trẻ và y tá hiện lên ánh mắt ngưỡng mộ,

“Không phải là của viện trưởng Lăng tặng chứ, viện trưởng Lăng của chúng ta lãng mạn vậy sao?”

“Họ lại ở cùng nhau rồi à, trước đây nghe nói là đã chia tay rồi mà…”

“Đã cầm hoa hồng, chắc là đã làm lành rồi.”

Dù biết mình thu hút không ít ánh nhìn, nhưng Tôn Phụng vẫn đi vào thang máy, đồng thời giữa ánh mắt của rất nhiều người cô ấn tầng nơi có phòng làm việc của viện trưởng.

Tôn Phụng đi thẳng tới phòng làm việc của Lăng Viễn, vứt hoa hồng xuống trước bàn làm việc của anh, khiến Lăng Viễn giật mình, “Em đang làm gì vậy?”

“Anh muốn làm gì, tặng hoa đến nhà vẫn chưa đủ hay sao mà còn phải tặng đến bệnh viện để tôi thêm khó xử à?”

“Em đã nhận được hoa sao không có chút phản ứng nào vậy, hơn nữa cũng xóa bạn bè Wechat của anh.” Lăng Viễn oan ức nói, “Anh đã li hôn, cũng đã xin lỗi em, phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh đây?”

Tôn Phụng nhìn Lăng Viễn với biểu cảm rất nghiêm trọng, “Thực ra căn bản không tồn tại tha thứ hay không tha thứ, từ trước tới giờ em chưa từng hận anh. Nhưng quả thực chúng ta không hợp, điều em nên nói cũng đã nói với anh rồi, anh đừng làm những việc vô nghĩa này nữa.”

“Chúng ta có chỗ nào không thích hợp, chẳng phải trước đây ở cùng nhau rất tốt sao?”

“Lăng Viễn, quá khứ của em…”

“Đấy là việc của mấy chục năm trước, anh không để tâm.”

“Anh không để tâm nhưng em để tâm, cuộc đời này của em không hợp yêu đương, cũng không thích hợp kết hôn, một mình em sống cũng rất tốt.” Tôn Phụng hít thở nơi sống mũi cay cay, cố gắng kiềm chế cho nước mắt không rơi ra.

“Tôn Phụng…”

“Lát nữa em còn có ca phẫu thuật, em đi trước đây.” Vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Lăng Viễn, cuối cùng Tôn Phụng cũng không kìm được mà khóc thút thít. Việc của mấy chục năm trước lại được nhắc lại thêm lần nữa khiến sự tự ti nơi sâu thẳm trái tim cô lại nhấp nhô lên, cô lại càng cẩn thận hơn, đóng lại cánh cửa trái tim đã mở vì Lăng Viễn.

Nhìn bó hoa hồng trên bàn làm việc, Lăng Viễn nhíu chặt lông mày, bây giờ anh mới ý thức được việc năm đó đã là bóng mờ ăn sâu vào trong cô, quả là vừa mới bình lặng lại một đợt sóng khác ào đến.

Cuối cùng Tôn Phụng cũng không nhận được hoa hồng của Lăng Viễn nữa, Tôn Phụng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, không kiềm chế mà tự cảm thán. Con người ấy à, đúng là một thể mâu thuẫn. May mà Tôn Phụng vừa phải làm việc ở khoa và phòng thí nghiệm, bận rộn nên cũng không thời gian để suy nghĩ nhiều nữa. Chỉ là, mỗi lần họ tăng ca ở phòng thí nghiệm hay phòng họp thì đều có café hay đồ ăn đặt bên ngoài đưa tới đúng lúc.

Tôn Phụng không khó đoán được đều là những thứ Lăng Viễn gọi, chắc chắn trong nhóm thí nghiệm có nội gián, bằng không Lăng Viễn không thể nắm giờ giấc sắp xếp làm việc của họ như vậy được, nhưng Tôn Phụng lại không lật tẩy họ.

Trong phòng thí nghiệm, Tôn Phụng thu dọn tập tài liệu đã được in ra ở trên bàn, “Tuần sau chị phải tham gia một hội nghị y thuật ở Thượng Hải, các em tính toán lại những số liệu này một lần nữa, nếu như không có vấn đề gì, đợi khi chị quay lại chúng ta tiếp tục tiến hành bước tiếp theo.”

“Trưởng khoa Tôn phải đi mấy ngày vậy ạ?” Thư Tinh hỏi.

“Chị đi hai ngày, nhưng lần này cả đi cả về cũng mất thêm hai ngày nữa.”

“Hội nghị diễn ra ở đâu, trưởng khoa Tôn đã đặt khách sạn chưa ạ?”

“Hình như là ở trung tâm hội nghị quốc tế Thượng Hải.”

“Ồ, chỗ đó ở Phố Đông, hay là để em giúp chị đặt khách sạn đi, em là người Thượng Hải quen thuộc ở đó.”

“Vậy thì tốt quá, em đặt gần ở nơi diễn ra hội nghị chút, như vậy thuận tiện hơn.”

Trong phòng làm việc của Lăng Viễn, điện thoại rung lên, anh cầm lên nhìn qua, khóe miệng khẽ cười, rồi gọi điện thoại cho thư ký, “Tuần sau anh đi dự hội nghị ở Thượng Hải, em đã đặt khách sạn chưa?”

“Em vẫn chưa.”

“Đặt ở khách sạn Shangri-la nhé, chỗ đó gần nơi diễn ra hội nghị.”

“Vâng.”

Thư ký đang định quay người đi ra thì bị Lăng Viễn gọi lại, “Hội nghị lần này ở Thượng Hải,danh sách bệnh viện chúng ta báo lên trên có anh và trưởng khoa Tôn phải không?”

“Vâng, bệnh viện chúng ta chỉ được hai người tham dự, chẳng phải anh bảo em đăng kí cho anh và trưởng khoa Tôn ạ?”

Lăng Viễn hài lòng gật đầu, “Anh biết rồi, nhưng trưởng khoa Tôn không biết anh sẽ đi cùng cô ấy chứ?”

“Chắc là không biết, em vẫn chưa nói anh cũng đi.”

“Được, không còn việc gì nữa, em quay về làm việc đi.”

Trong lúc Lăng Viễn đang không nghĩ ra cách gì thì đột nhiên xuất hiện một cơ hội đi công tác ở Thượng Hải, hơn nữa vừa hay là hội nghị của khoa Ngoại, anh và Tôn Phụng đều là những chuyên gia có uy quyền nhất trong lĩnh vực ngoại khoa, đương nhiên sẽ không có người chất vấn anh, dù là anh đã tư lợi mà đưa ra quyết định.