Quãng Đời Còn Lại Vì Người

Chương 4: 4




Buổi tối, Ngu Sanh gọi trợ lý cùng một thực tập sinh của bộ phận thiết kế, ba người cùng nhau tăng ca suốt một đêm, ngày hôm sau thời điểm 8-9 giờ thật vất vả đem phương án hợp tác hoàn thiện đến mức tận cùng.
Giữa trưa, Ngu Sanh chuẩn bị đem phương án lấy qua đi giao cho Nghê Uyển Sính, trợ lý của Nghê Uyển Sính tiếp đãi các nàng, nói Nghê tổng còn đang mở họp, nếu có thời gian sẽ lập tức liên hệ Ô Thác Bang bên này.
Chỉ là mấy ngày tiếp theo, Nghê Uyển Sính bên kia đều không có tin tức gì.
Thế này thực không bình thường, bởi vì theo Ngu Sanh thấy, cái phương án này đã tiệm cận hoàn mỹ, thừa dịp hiện tại thời gian này việc tiến vào thị trường vẫn còn không gian rất rộng.

Sau này, nếu các đối thủ cạnh tranh với các cửa hàng tiện lợi của Hãn Minh liên hệ với các nền tảng lớn khác, tin rằng sẽ không có nhiều thịt trong bát này nữa.

Còn nữa, Hãn Minh có thể chờ, Ô Thác Bang không nhất định có thể chờ, mấy trăm chủ bá dưới quyền trước mắt tuy rằng đánh thưởng thu vào miễn cưỡng có thể duy trì, nhưng rốt cuộc không phải kế lâu dài, đã có mấy cái đại chủ bá ồn ào muốn đi ăn máng khác.
Bồi dưỡng một chủ bá ưu tú không dễ dàng, Ngu Sanh không nghĩ lại chờ, quyết định chủ động xuất kích.
Ổ Nhị cũng chờ không được tình huống sốt ruột này, buổi tối kéo một vị giám đốc thường xuyên hợp tác của Hãn Minh ra ăn cơm, Ngu Sanh tiếp khách, hai người thay phiên kính rượu, rốt cuộc vị giám đốc kia cũng mở miệng: “Ngu tiểu thư, cô rốt cuộc là làm việc gì không đáng tin cậy a, Nghê tổng nói không thực vừa lòng Ô Thác Bang các người, cũng không có tin tưởng cùng các người hợp tác, kêu chúng tôi đi tìm công ty khác.”
Chết tiệt!
Ngu Sanh giận: “Về phương diện công việc, tôi không có làm gì có lỗi với nàng, còn nữa, phương án tôi đều đã hoàn thiện đến cái loại tình trạng này, tìm công ty khác hợp tác không phải lấy chúng tôi ra làm trò đùa sao?”
Vương giám đốc nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không đúng, Nghê tổng nói không phải về phương án, nàng nói chính là nàng đối với cô có điểm không tin, nói cô người này làm việc có chút không chịu trách nhiệm.”
Ổ Nhị tưởng cãi cọ chút nhưng lại cảm thấy không còn lời nào để nói.
Ngu Sanh cũng là há mồm không nói gì.
Nàng quả nhiên là mang thù, có thù tất báo như vậy, một chút đều không quân tử.
Thôi vậy, Nghê Uyển Sính cũng không tính cái gì quân tử, bởi vì nàng cùng mình giống nhau đều là nữ nhân.
“Tôi đi tìm nàng nói rõ ràng.” Ngu Sanh đứng lên muốn đi.

“Trở về!” Ổ Nhị vội ngăn cản nàng.
Kỳ thật Ổ Nhị cũng cảm thấy nên tìm một cơ hội làm hai người nói chuyện rõ ràng, chỉ là hắn cảm thấy nếu đối phương không nhắc tới, thuyết minh sự tình đã phiên thiên, đối phương nếu đã làm như vậy, thuyết minh hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có chút để ý, cho nên vẫn là phải tán gẫu một chút, không cần bởi vì việc này ảnh hưởng hai công ty hợp tác.
Đã thời đại nào rồi, còn có thể để chút chuyện bé như hạt vừng này ảnh hưởng đến công sự?
Quả nhiên ‘ duy tiểu nhân cùng nữ tử khó dưỡng ’,Ổ Nhị âm thầm kêu khổ.
Sau khi đưa Ngu Sanh đến nơi Nghê Uyển Sính ở, Ổ Nhị dặn dò mấy trăm lần: “Chúng ta nên xin lỗi liền xin lỗi, nên chịu thua liền chịu thua, thời điểm tất yếu rải cái tiểu kiều dỗ dành người ta cũng là có thể nha, ai mà không có lúc tuổi trẻ ngông cuồng, có phải hay không?”
Ngu Sanh kỳ thật vừa rồi nhiệt huyết cùng men say vừa lên đầu muốn đi tìm Nghê Uyển Sính tính sổ, lúc mày men say tan đi nháy mắt có chút thanh tỉnh: “Nhị ca, nếu không chúng ta vẫn là trở về đi? Em từ chức là được.”
“Hèn nhát!” Ổ Nhị chụp một cái tát lại đây, “Gặp phải việc nhỏ như hạt vừng liền từ chức từ chức, dũng khí gây dựng sự nghiệp lúc trước của em bị cẩu ăn rồi hả?” Cuối cùng còn hung tợn uy hiếp nói: “Nếu em dám từ chức, anh liền đi cùng cô cô dượng cáo trạng, nói bạn gái cũ của em theo đuổi em đều đuổi tới công ty!”
Thôi đi, Ngu Sanh chỉ có thể nhận mệnh, một câu cuối cùng mới chân chính là đòn sát thủ.
Nàng không muốn người cha mới trải qua cuộc phẫu thuật tim nong mạch vành lại phải chịu tội, chỉ có thể lấy tinh thần không biết sợ đi tìm Nghê Uyển Sính.
Nghê Uyển Sính có một biệt thự nổi tiếng ở thành phố này, giá nhà tự nhiên là tấc đất tấc vàng, khu biệt thự hộ gia đình kia đương nhiên là phi phú tức quý.
Đi vào phải thông qua bảo an.
Ngu sanh vốn đã suy nghĩ một bụng lời nói, không nghĩ tới ngay cả người cũng không thấy được.
Ổ Nhị mau tay nhanh mắt giúp Ngu Sanh gọi điện thoại, như cũ là trợ lý trẻ tuổi của Nghê Uyển Sính tiếp điện thoại, sau khi biết mục đích cuộc gọi, đối phương rất có lễ phép mà đáp: “Ngượng ngùng ha, Ngu tiểu thư, Nghê tổng tan tầm không nói chuyện công sự, hơn nữa nàng vãm đang mở họp.”
“Vừa lúc, tôi cũng không phải muốn nói công sự, phiền toái ngài giúp tôi hỏi một chút, nói rằng Ngu Sanh tốt nghiệp đại học M muốn gặp bạn cũ, không biết Nghê tổng có nguyện ý hay không?”
Ồ Nhị ở bên cạnh nàng lúc này đã giơ ngón tay cái lên like một cái cho sự cơ trí của nàng.
Trợ lý của Nghê Uyển Sính thật ra không khó xử nàng, cúp điện thoại xin chỉ thị sau đó lại đây đón nàng đến biệt thự mà Nghê Uyển Sính đang ở.
Đây là một biệt thự nhỏ ba tầng kiểu Âu, đại khái biệt thự có người, cho nên đèn đuốc sáng trưng.
Cửa biệt thự khí phái, cửa sổ có cửa kính sát đất, sân phơi rộng, nơi nơi đều lớn, cửa còn treo đèn xuyến xuyến, bởi vì là đêm tối, chợt lóe chợt lóe, có chút cảm giác lãng mạn nhỏ.
Bỗng nhiên Ngu Sanh nghe được tiếng nhạc vô cùng nhỏ, nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên là tiếng chuông gió, chuông gió theo gió nhẹ nhàng phát ra tiếng nhạc nho nhỏ, ý cảnh rất tươi đẹp.

Ngu Sanh nhớ tới mấy năm trước hai người mặc sức tưởng tượng, Ngu Sanh nói tương lai nếu mình có tiền sẽ mua một cái biệt thự dời núi bàng thủy, tốt nhất là trong biệt thự có hoa viên nhỏ, hoa viên nhỏ treo đầy đủ các loại chuông gió, cùng với gió nhẹ, tất cả âm thanh của chuông gió liền biến thành hòa âm duyên dáng, khẳng định đặc biệt dễ nghe.

Lúc tâm tình tốt nàng còn có thể đi du hồ linh tinh, chủ yếu chính là Nghê Uyển Sính có thể làm người mẫu nhiếp ảnh cho nàng.
Tuy rằng hiện tại Nghê Uyển Sính không có biệt thự dựa núi gần sông, tốt xấu gì cũng không phải giống năm đó nàng cùng các đồng sự chen chúc ở trong một cái căn nhà nhỏ, nàng thật sự biến thành có tiền, vạn sự đều xưa đâu bằng nay.
Tầng một biệt thự là phòng bếp cùng phòng khách, Nghê Uyển Sính thật đúng là không nói dối, đúng là đang bận, phòng khách lớn lấy Nghê Uyển Sính làm trung tâm vài người ngồi trên sô pha vây quanh mở họp, thấy Ngu Sanh tiến vào, Nghê Uyển Sính liền kịp thời nói: “Đêm nay liền đến đây thôi, vất vả mọi người, trợ lý Cao mang mọi người đi thả lỏng đi.”
Vì thế trợ lý trẻ tuổi của Nghê Uyển Sính liền mang theo đoàn người đi ra ngoài, Ngu Sanh có thể cảm nhận được ánh mắt của mấy người trong đó hướng đến chính mình, bởi vì nghiệp vụ quan hệ, có một hai người quen biết, chỉ có thể hữu hảo gật gật đầu với nhau.
Người của Hãn Minh phần lớn là ánh mắt nghi hoặc tò mò, Nghê Uyển Sính mới từ nước ngoài trở về, còn không có tai tiếng gì tuôn ra tới, tuy rằng nói hiện tại Hoa Quốc đã hợp pháp hôn nhân đồng tính, nhưng mọi người đối với bạch phú mỹ như Nghê Uyển Sính, cảm tình trạng thái vẫn là thái độ bát quái.
Trước khi đi, tiểu trợ lý của Nghê Uyển Sính tận chức tận trách mà đem Ngu Sanh đưa tới ghế sô pha gần Nghê Uyển Sính nhất ngồi xuống, còn rót một chén nước cho nàng.
Ngu Sanh cũng không nghĩ tới chỉ sau vài phút biệt thự chỉ còn dư lại hai người bọn nàng, Nghê Uyển Sính nói sau khi tan tầm không giải quyết công sự lại vẫn còn đang ôm máy tính xử lý văn kiện.
Mà Ngu Sanh ngồi ở trên sô pha dùng tay moi nút thắt trên quần áo cửa mình lại không biết nên bắt đầu nói từ nơi nào.
“Ngu tiểu thư lấy thân phận tư nhân tới gặp tôi?” Nghê Uyển Sính đột nhiên hỏi, giọng nàng vẫn đạm mạc thong dong như cũ.
“Đúng vậy.” Ngu Sanh chỉ cảm thấy yết hầu mình có chút ngứa.
“Ha ha,” nàng cười một chút, nhìn Ngu Sanh một cái, tiếp tục gõ máy tính: “Là lấy cái dạng tư nhân thân phận gì, lần trước Ngu tiểu thư nói chưa từng gặp qua tôi mà!”
Cái người lòng dạ hẹp hòi này!
Ngu Sanh âm thầm phun tào.
“Thực xin lỗi, tôi nhớ lầm, tôi hiện tại nhớ tới trước kia xác thực có may mắn quen biết Nghê tổng.”
“May mắn?” Ngữ khí của Nghê Uyển Sính tràn ngập trào phúng, “Ngu Sanh, cậu thật đúng là vẫn thực tế trước sau như một.”
Đúng vậy, thực tế mà đem nàng đương thế thân, thực tế mà đi không từ giã.
Ngu Sanh cũng không tính là ăn nói vụng về, nhưng lúc này nàng thật không hiểu nên nói cái gì.

“Thực xin lỗi, năm đó sự tình tôi xin lỗi cậu.”
“Năm đó chuyện gì?” Nghê Uyển Sính ngay sau đó trở về một câu.
Ngu Sanh trong lòng trực tiếp bùng nổ.
Thấy nàng không nói lời nào, Nghê Uyển Sính lại mở miệng: “Cho nên, đêm nay cậu tới là vì xin lỗi?”
Ngu sanh gật đầu.
“Vậy được, hiện tại cũng nói xong rồi, cậu có thể đi rồi.”
Ngu Sanh sửng sốt, hô một tiếng: “Nghê Uyển Sính.”
Nghê Uyển Sính ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không nói chuyện.
Nàng nhìn xa lạ mà lại lạnh nhạt như thế, Ngu Sanh cũng không rảnh lo cái gì thể diện, gian nan mà mở miệng: “Sự tình trước kia, là tôi thực xin lỗi cậu, tôi sai rồi, chính là, chuyện này cùng công ty chúng tôi không quan hệ, công ty phát triển đến bây giờ không dễ dàng, không thể bởi vì tôi một người mà huỷ hoại toàn bộ công ty, tôi hy vọng Nghê tổng có thể cho công ty chúng tôi một cái cơ hội nữa, có thể chứ?”
“Tôi vì cái gì phải cho công ty các người cơ hội?”
Đúng vậy, Nghê Uyển Sính hiện tại là bên A thực lực cùng bối cảnh đều hùng hậu, nắm giữ quyền sinh tử của bên B, nàng dựa vào cái gì phải cho người vứt bỏ mình một cơ hội chứ?
“Tôi có thể hỏi một chút, có phải bởi vì tôi cậu mới không cho công ty chúng tôi cơ hội không?” Ngu Sanh chưa từ bỏ ý định.
“Cậu nói đi?” Nghê Uyển Sính một bộ biểu tình không phải biết rõ cố hỏi.
“Tôi sẽ từ chức, xin Nghê tổng cho công ty chúng tôi một cái cơ hội!” Ngu Sanh khom lưng khom lưng.

||||| Truyện đề cử: Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời |||||
Có một số việc yêu cầu thiên thời địa lợi, nếu Ô Thác Bang không bắt lấy cơ hội lần này nói thật là sẽ bỏ lỡ cơ hội thay đổi vận mệnh của công ty, cho nên Ngu Sanh không nghĩ bởi vì mình mà chậm trễ công ty, nếu mình từ chức có thể làm cho Nghê Uyển Sính hài lòng, nàng có thể.
“Vậy cậu từ chức đi.” Nghê Uyển Sính buông xuống máy tính cùng văn kiện, dang tay, hơn phân nửa thân mình dựa vào trên sô pha, “Có điều, việc cậu từ chức liên quan gì tới tôi? Cho rằng tôi sẽ thương hương tiếc ngọc?”
Đã nói đến nước này, Ngu Sanh cho rằng cũng không còn gì để bàn nữa.
Nghĩ, Ngu Sanh hít sâu một hơi, “Thực xin lỗi, xin lỗi quấy rầy ngài, hẹn gặp lại, Nghê tổng!”
Nàng xoay người liền đi, nước mắt cũng không chịu khống chế mà chảy ra.

Nàng không nghĩ quá thất thố, đi thật nhanh, chính là ai có thể nói cho nàng cái cửa đáng chết này rốt cuộc mở như thế nào a?
Ngu Sanh lau nước mắt, lại mở miệng giọng nói khẽ run: “Xin lỗi, có thể giúp tôi mở cửa không?”
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, cảm giác Nghê Uyển Sính đi bước một đang tới gần, Ngu Sanh nhịn không được da đầu tê dại, nàng không nghĩ để Nghê Uyển Sính nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện tại của mình, đành phải rũ đầu, đưa lưng về phía nàng nhường đường mở cửa.
Song, Nghê Uyển Sính cũng không có đi mở cửa, ngược lại là đi bước một tới gần nàng, đem thân mình chuyển qua tới, xoay người nhìn mặt nàng: “Cậu đang khóc.”
“Phiền toái giúp tôi mở cửa, cảm ơn.” Ngu Sanh không nghĩ để nàng nhìn thấy mình hiện tại.
Làm ơn, thế này thực mất mặt!
A, thật đúng là không chịu thua, Nghê Uyển Sính đột nhiên cười.

“Cậu rất sợ tôi ghi hận những việc đã xảy ra sao?”
Ngu Sanh không thể tin tưởng mà nhìn nàng một cái, ý tứ là nếu không phải ghi hận những việc đó, sao hai công ty lại không thể hợp tác? Tại sao tôi buổi tối còn xuất hiện ở chỗ này?
“Vậy cậu muốn vãn hồi hợp tác?”
“Ừ.”
“Kỳ thật, tôi có cái biện pháp, cậu thử một chút, nói không chừng tôi sẽ thay đổi chủ ý.” Nàng tiến lên một bước, đem Ngu Sanh bức lui đến góc tường, làm cái thế tường đông vững chắc, ở bên tai Ngu Sanh nhẹ giọng nói.
Ngu Sanh cảm thấy toàn thân tê dại, bên tai ướt át, sắc mặt đỏ bừng.
Này cho dù là kẻ ngốc, cũng biết ý tứ của Nghê Uyển Sính đi!
“Nghê Uyển Sính, này có tính quy tắc ngầm không?” Ngu Sanh nhịn không được liếm liếm môi.
Nghê Uyển Sính cúi người, hôn nàng, nhẹ nhàng cắn khóe môi nàng, một chút một chút, “Chơi một chút mà thôi, như thế nào? Hiện tại sẽ không thủ thân như ngọc chơi không nổi đi?”
“Nghê Uyển Sính, tôi chỉ là cùng cậu chơi một chút mà thôi.” Lời này thật là ác mộng, Ngu Sanh mỗi khi nhớ tới những lời này đều có một loại xúc động muốn đánh chính mình.
“Vậy cậu hiện tại là độc thân sao? Có bạn gái hay không? Hoặc là bạn trai?”
Nàng vẫn ôm hôn Ngu Sanh, tiếng nói hàm hồ: “Như thế nào, hiện tại tiết tháo như vậy cao?”
Ngu Sanh dùng sức đẩy nàng ra: “Không làm kẻ thứ ba là nguyên tắc của tôi, cậu biết mà.”.