Có lẽ là vừa mới thay đổi nhanh quá đem Ngu Sanh tra tấn đến quá mức, khu nghe được Nghê Uyển Sính nói đã cùng Ô Thác Bang đạt thành hợp đồng thu mua, Ngu Sanh thế nhưng lại không có cảm giác quá hưng phấn.
Chờ nàng phản ứng lại mới biết được mình bị Ổ Nhị chơi, nàng thật muốn vọt tới trước mặt Ổ Nhị hung hăng mắng một trận, chơi người chơi vui lắm sao?
Có điều, tâm tình Ngu Sanh lúc này cũng có chút thả lỏng, ngay sau đó liền giả mô giả dạng mà nói với Nghê Uyển Sính: "Cảm ơn Nghê tổng cho Ô Thác Bang cơ hội, làm chúng ta hai bên có thể đạt thành hợp tác có chiều sâu.
"
Ngu Sanh không biết Nghê Uyển Sính làm như thế nào thuyết phục Ổ Nhị, dù sao nếu đã đạt thành hợp tác, nàng liền không cần thiết lại lo lắng nữa.
"Tôi đây cáo từ trước, Nghê tổng hẹn gặp lại!" Ngu Sanh trong lòng nghĩ không bao giờ gặp lại.
"Cửa đều bị cậu khóa trái rồi.
" Nghê Uyển Sính nhàn nhạt nói, ý tứ là xem cậu đi ra ngoài thế nào.
"Sao có thể, tôi mới nhập sai hai lần.
" Ngu Sanh kêu ca, loại này giống nhau không phải đều có ba lần cơ hội sao?
Nghê Uyển Sính vươn tay, bùm bùm ấn một đống con số, Ngu Sanh trơ mắt mà nghe được âm thanh nhắc nhở: Thực xin lỗi, ngài đã nhập sai mật mã ba lần, tiến vào trạng thái khóa phòng trộm.
"Đấy, hiện tại khóa cứng rồi.
" Nghê Uyển Sính nhún nhún vai.
Ngu sanh: -----
"Thần kinh hả, cậu?" Ngu Sanh tức giận đến muốn dậm chân.
"A Sanh, tôi rất nhớ cậu ----" nói đoạn Nghê Uyển Sính liền hôn Ngu Sanh, động tác trong tay cũng bắt đầu không thành thật.
"Cậu làm gì? Tôi không phải --, loại nữ nhân cậu vẫy tay thì tới, xua tay thì đi ---"
"Không ai nói cậu như vậy!"
"Cho nên, trò chơi tối hôm qua của chúng ta kết thúc!"
"Ồ.
" Nghê Uyển Sính ái muội mà cười, "Ngu tiểu thư, hợp đồng còn chưa có ký đâu? Cậu xác định muốn kết thúc?"
Ngu Sanh trong lòng là cái tư vị gì, ngũ vị tạp trần.
"OK, chơi đúng không? Còn không phải là chơi sao?" Nàng vừa nói vừa cởi quần áo của mình, nga, không, nàng hôm nay mặc vốn dĩ chính là quần áo của Nghê Uyển Sính.
Lại nói tiếp, Nghê Uyển Sính lớn lên xinh đẹp như vậy, so với minh tinh còn xinh đẹp hơn một vạn lần, dáng người phập phồng quyến rũ, còn độc thân nhiều tiền, hẳn là Ngu Sanh lời.
Quá khứ mấy năm nay, nàng sở dĩ vẫn luôn không đem chính mình giao ra đi, là không có gặp được người mình thích thôi, chỉ xem xét vẻ bề ngoài, ai có thể vượt qua Nghê Uyển Sính chứ?
Lần này, Nghê Uyển Sính không dịu dàng giống tối hôm qua, thậm chí còn có chút vội vàng thô lỗ, chỉ là, Ngu Sanh vô pháp phủ nhận, cảm giác thật là quá sung sướng.
Đương nhiên không thuần túy là thỏa mãn về thể xác, càng có rất nhiều viên mãn về tinh thần.
Sau viên mãn chính là mệt, đôi mắt nàng đều không mở ra được, cũng may Nghê Uyển Sính ăn no còn tính dễ nói chuyện, ôm nàng nói: "Mệt mỏi liền ngủ đi, một hồi tôi kêu cậu.
"
Ừ, cuối cùng có chút nhân tính.
Ngu Sanh nằm bò không có động, nàng cũng muốn ngủ, chỉ là nàng không chỉ có không ăn cơm trưa còn bị Nghê Uyển Sính lăn lộn một hồi lâu, hiện nay bụng không biết cố gắng mà thầm thì kêu lên.
Nghê Uyển Sính cười: "Rất đói bụng?"
Ngu Sanh không để ý nàng.
Nghê Uyển Sính cũng chưa nói cái gì, đi phòng vệ sinh tắm rửa, đổi quần áo rồi tới phòng bếp mới phát hiện đồ ăn vừa rồi Ngu Sanh làm toàn bộ đều ở trong thùng rác, xem ra là rất tức giận.
Tính tình còn rất lớn.
Nghê Uyển Sính lắc lắc đầu, khóe miệng giơ lên.
Hơn mười phút sau, Ngu Sanh bị chụp tỉnh: "Ngồi dậy đi? Ăn một chút gì ngủ tiếp?"
"Ai nha, không nghĩ dậy.
" Ngu Sanh không tự giác làm nũng.
Nghê Uyển Sính nghĩ nghĩ đem bàn nhỏ để máy tính dọn tới trên giường, bê bát mỳ sợi cùng ít rau xanh lại đây để Ngu Sanh ăn ở trên giường.
"Oa nga, thơm quá!" Lúc mì sợi bê lại đây, Ngu Sanh cũng đã ngửi thấy được mùi hương, cũng liền không hề rụt rè vội ngồi dậy chuẩn bị lấp đầy bụng.
"Nghê Uyển Sính, mấy năm không gặp, trình độ nấu ăn có tiến bộ nha, không tồi, có thể cùng lão Ngu nhà chúng tôi so sánh.
" Ngu Sanh không tiếc khích lệ.
"Lão Ngu, cha cậu sao?"
"Đúng vậy.
"
"Ừ, hôm nào có thể tới cửa thăm hỏi.
"
Cái gì? Nghê Uyển Sính? Cậu thật đúng là ---, Ngu Sanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nghê Uyển Sính, thấy nàng chính thần tình bình tĩnh, đang nhìn di động, liền biết chính mình nghĩ nhiều, Nghê Uyển Sính phỏng chừng chính mình vừa rồi nói gì đó cũng không biết đi?
Ngu Sanh không nghĩ quá xấu hổ, lại nhịn không được hỏi: "Khoá cửa rồi, một hồi chúng ta như thế nào đi ra ngoài đây?"
Nghê Uyển Sính: "Dùng chìa khóa!"
Có chìa khóa không nói sớm? Ngu Sanh trong lòng thầm mắng.
Thôi vậy, hiệp ước ký xong liền sayonara*, hừ, không bao giờ đi trêu chọc nàng.
* nói tạm biệt trong tiếng Nhật.
Ngu Sanh cũng không nghĩ ngủ tiếp liền nhanh nhẹn mà thu thập chén đũa, chạy lấy người.
Trở lại văn phòng, trợ lý tiểu lâm nói cho nàng: "chị Sanh, ông chủ nói buổi chiều muốn ký hợp đồng, chị không cần đi qua, ở công ty chờ là được.
"
Được thôi, dù sao nàng tạm thời cũng không nghĩ gặp lại Nghê Uyển Sính.
Nàng đóng cửa, nằm ở trên sô pha trong văn phòng ngủ cái trời đất u ám.
Một giấc này ngủ đến cực kỳ thoải mái, khi tỉnh lại, bốn phía ánh sáng tối tăm, di động ong ong ong vang lên không ngừng.
Nàng duỗi người ngồi dậy, lấy di động vừa thấy, trời, đều đã hơn 8 giờ tối.
Điện thoại là bạn tốt Lật Cảnh gọi tới, mời nàng cùng nhau đi dạo phố.
"Dạo cái gì mà dạo? Không đi, công ty có việc, cuối tuần đi, cuối tuần tớ hẹn cậu.
" Ngu Sanh cảm thấy eo mình đều sắp mỏi chết, còn đi dạo phố?
"Ai nha, đi mà, đi mà, tớ rất nhàm chán.
"
"Tớ nói cậu mỗi ngày không cần công tác, ông chủ các cậu có biết không?" Ngu Sanh kiên quyết không đi dạo phố cùng bạn dỗi nhau vài câu, treo điện thoại.
Nàng lại kiểm tra di động một chút, còn có một ít WeChat cùng cuộc gọi nhỡ, trừ bỏ đoạt mệnh liên hoàn CALL của Ổ Nhị ra, còn có WeChat của trợ lý.
"Chị Sanh, chị ở nơi nào thế? Vì chúc mừng công ty bị Hãn Minh thu mua, ông chủ nói buổi tối ở làng chài Nam Hải mời mọi người ăn cơm!" WeChat còn có vị trí địa điểm, là tiểu trợ lý tiểu Lâm phát, chẳng qua thời gian là buổi tối 7 giờ hơn.
"Chị Sanh, chúng ta đã cơm nước xong, tiếp theo chuẩn bị đi Quỹ Tiền ca hát, em phát vị trí cho chị ha!" Vẫn là trợ lý tiểu Lâm phát, thời gian là mười phút trước.
Ổ Nhị cũng đã phát N cái WeChat cho nàng, đại khái ý tứ chính là chạy đi đâu? Yêu cầu hắn báo cảnh sát sao? Nhớ rõ hồi âm cho hắn.
Hiện tại thời gian này, bữa tiệc đã kết thúc, hát K hoạt động còn kịp, Ngu Sanh liền kêu một chiếc xe cùng tài xế nói vị trí mà tiểu Lâm gửi.
Lúc Ngu Sanh đến, tiểu tử trẻ tuổi và các tiểu cô nương đang ném xúc xắc, so đấu rượu, mọi người chơi đến vui vẻ vô cùng.
Bộ phận tài vụ Cao Linh đang ở cùng Ổ Nhị hợp xướng một bài hát tình ca, lúc đó trong phòng ánh đèn mê ly lập loè, Cao Linh nhan sắc không tồi, ăn mặc cũng thực đoạt mắt, lúc này, Cao Linh dẫm lên giày siêu cao gót, xoắn eo thon nhỏ, hát đến cả người lay động sinh tư, làm ánh mắt một đám nam nhân đều dại đi.
Nghê Uyển Sính đáp một bàn tay lên sô pha, dáng ngồi lười biếng, xem đến tựa hồ cũng thực mê mẩn.
Khiến Ngu Sanh không nghĩ tới chính là Lật Cảnh thế nhưng cũng ở.
Hảo gia hỏa, không phải nói muốn đi dạo phố sao? Đi dạo phố dạo tới Quỹ Tiền?
Ngu Sanh đi thẳng đến bên người Lật Cảnh, hai người đi nói nhỏ.
Chỉ chốc lát, ca khúc của Cao Linh kết thúc rồi, lập tức đi đến trước mặt Nghê Uyển Sính: "Nghê tổng ngài cũng hát một bài đi, làm chúng tôi may mắn nghe được tiếng ca của ngài.
"
Mọi người vừa nghe nói Nghê tổng muốn ca hát, sôi nổi ồn ào: "Nghê tổng tới một bài, nghê tổng tới một bài.
"
Nghê Uyển Sính không có chối từ: "Được thôi!"
Nàng hát bài 《 quá mức 》.
Không sai, chính là Trương Tín Triết 《 quá mức 》, là ca khúc rất cũ.
Khúc nhạc dạo ra tới, mặt Cao Linh vặn vẹo, nếu không phải trường hợp không đúng, phỏng chừng nàng muốn hỏi một câu, xin hỏi Nghê tổng là xuyên không tới sao?
Cảm giác bài này hẳn là nhân tài đồng lứa cha mẹ thích hát.
Lật Cảnh cùng Ngu Sanh cũng trộm cười.
Tuy rằng ca khúc có chút cũ, cũng may Nghê Uyển Sính hát không tồi, trầm thấp mà lười biếng âm sắc, vừa lúc thích hợp bài hát này, nghe tới thật ra có dạng khác tư vị.
Một khúc hát xong, mọi người đều thực cổ động mà vỗ tay.
Đúng vậy, lớn lên quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành, ca hát có quê mùa hơn nữa cũng là có thể bị tha thứ.
Cao Linh lại tích cực đi khuyến khích Nghê Uyển Sính hát thêm một bài, Nghê Uyển Sính tỏ vẻ vẫn là để cho nhóm người trẻ tuổi một ít cơ hội đi, chính mình chỉ là thả con tép, bắt con tôm thôi.
"Nghê tổng, Cao Linh là con gái đại lão in ấn Cao Cảnh Minh, ở chúng ta Ô Thác Bang chỉ là rèn luyện một chút, sau này là phải đi về kế thừa tổ nghiệp, tôi xem các người môn đăng hộ đối, nếu không, tôi giúp các người giật dây một chút?" Ngu Sanh tiến đến bên cạnh Nghê Uyển Sính nói.
Nghê Uyển Sính nghe xong lời này, nghiêng đầu nhìn Ngu Sanh một cái.
Nếu không nói Nghê Uyển Sính khí tràng cường đại, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu Ngu Sanh suy nghĩ cái gì.
Đần độn vô vị.
Ngu Sanh hậm hực mà ngồi trở lại bên người Lật Cảnh tiếp tục uống rượu.
"Như thế nào không nghe nói quá Nghê tổng này nhỉ? Nhị ca cậu nói các người là tiền duyên chưa hết!" Lật Cảnh nhỏ giọng hỏi nàng.
Ngu Sanh liền biết Ổ Nhị cái này cẩu nam nhân, một khi gặp được Lật Cảnh liền biến thành đại phản đồ, Lật Cảnh quả thực chính là khắc tinh của Ổ Nhị.
"Đừng nói tớ, sao cậu lại thế này, đi dạo phố dạo tới KTV, được đó, cậu, khi nào lại cùng Ổ Nhị ở bên nhau?" Ngu Sanh không để ý tới vấn đề của Lật Cảnh, lại thế Ổ Hai lên án công khai Lật Cảnh.
Cha Ngu Sanh là em trai của mẹ Ổ Nhị, cho nên Ngu Sanh cùng Ổ Nhị là biểu huynh muội, hai người từ nhỏ chơi ở bên nhau không kỳ quái, mà Lật Cảnh lại là bạn cấp 3 của Ngu Sanh, Ổ Nhị lúc học cấp 3 liền nhất kiến chung tình với Lật Cảnh, nhiều năm như vậy vẫn luôn theo đuổi Lật Cảnh, chỉ là Lật Cảnh đối với Ổ Nhị luôn là như gần như xa.
Bên này Ổ Nhị cùng Nghê Uyển Sính cũng đang uống rượu, "A Sanh sắp say.
"
Ổ Nhị ý tứ rất rõ ràng chính là làm Nghê Uyển Sính mang Ngu Sanh đi trước, tửu lượng của Ngu Sanh là mấy chén liền say.
"Ổ tổng và Ngu tiểu thư rất thân thuộc?" Nghê Uyển Sính không có động tác, chỉ là lắc nhẹ chén rượu, liếc mắt nhìn Ổ Nhị một cái.
Dưới ánh đèn, khi Nghê Uyển Sính nói chuyện làm lộ ra hàm răng trắng tinh làm Ổ Nhị có chút kinh hãi.
"Kỳ thật, khả năng Nghê tổng không rõ lắm, tôi là một cái người vượt giới tính.
" Nói đoạn Ổ Nhị còn duỗi tay vuốt vuốt tóc, cố ý làm ra biểu tình vũ mị, "Người ta cùng A Sanh là khuê mật, ha ha a ---"
Lời này vừa nói ra tới, Nghê Uyển Sính không có biểu hiện gì, nhưng tiểu Lâm ngồi ở sô pha bên cạnh Ổ Nhị phốc một tiếng phun ra, ly trên bàn đĩa quả không may mắn thoát khỏi, tất cả đều trúng chiêu.
Trợ lý của Ngu Sanh bị nhóm người quần chúng không rõ chân tướng vây xem: "Cô đó nha, ô nhiễm hoàn cảnh.
"
Nghê Uyển Sính cùng Ổ Nhị thực bình tĩnh mà nhìn, Cao Linh nhân cơ hội lại tới gần bên cạnh Nghê Uyển Sính: "Hai vị lão tổng đang nói chuyện gì, vui vẻ như vậy?"
Ổ Nhị cười mà không nói, Nghê Uyển Sính đạm đạm cười: "Không có gì, đang nói chuyện Ổ tổng ánh mắt tốt, Ô Thác Bang ngọa hổ tàng long, nhân tài xuất hiện lớp lớp.
"
Cao Linh cười duyên một tiếng: "Ai u, Nghê tổng thật là rất biết ăn nói.
"
Âm thanh âm kia vừa kiều vừa mềm, Ổ Nhị cảm thấy toàn thân nổi da gà, như thế nào ngày thường không thấy Cao Linh nói chuyện như vậy?.