Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 280: Tàn nhẫn mới có thể sinh tồn



“Không vội, ta còn có việc phải làm với hai người kia.” Thanh Vũ lắc đầu và chậm rãi nói, sau đó hắn nhìn về hai anh song sinh với cơ thể như một con gấu đen.

Fergal, Fergus, hai người vừa là song sinh vừa lại thức tỉnh cùng một năng lực tiến hóa biến thành nham thạch, Thanh Vũ khá bất ngờ về chuyện đó.

“Ngươi đã khống chế họ bằng năng lực tiến hóa sao?” Thanh Vũ bỗng nhiên hỏi Amoty.

“Đúng vậy thưa ngài, năng lực của tôi nằm ở đôi mắt, chúng có thể mê hoặc người tiến hóa cấp ba, cùng đẳng cấp với tôi.” Amoty vừa gật nhẹ đầu vừa trả lời.

“Vậy thì ta không thể trách tội Fergal và Fergus được.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.

“Hai người có thể rời đi, ta sẽ không ngăn cản và không một ai của Giáo Đình sẽ ngăn cản hai người cả.”

Fergal, Fergus giật mình, hai anh em còn chưa tỉnh lại khi nghe được lời nói của Thanh Vũ, một Giáo Hoàng đầy quyền uy, sở hữu một sức mạnh kinh khủng. Dù bị mê hoặc, Fergal và Fergus vẫn nhớ như in những gì mà họ làm trong khoảng thời gian không thể điều khiển thân thể kia, họ biết rõ Giáo Đình và Quân Đoàn Gaia khổng lồ như thế nào.

Fergal cùng Fergus chỉ dự định cầu xin một sự khoan dung từ Giáo Đình, họ không hề nghĩ đến việc tự do rời khỏi nơi này, nhất là khi họ thấy Amoty, Nolan đầu hàng Giáo Đình một cách quyết đoán.

“Chúng tôi có thể rời đi sao?” Fergal muốn chắc chắn về những gì mà hắn nghe thấy từ Thanh Vũ.

“Chính xác, hai người không tấn công Giáo Đình vì mục đích xấu, Giáo Đình tất nhiên không trừng phạt hai người rồi, ta xem thời gian không còn sớm nữa, ban đêm là sân khấu của lũ Venger khát máu, ta đề nghị hai người nên ở lại đây cho qua khỏi đêm nay.” Thanh Vũ trầm ngâm nói.

“Chúng tôi cảm ơn ngài rất nhiều, ngài là một người thông tình đạt lý.” Fergal khom người nói, giọng nói cảm kích xuất phát từ lòng mình, Fergus vội vàng làm theo anh trai.

“Không có gì đâu, thế giới này quá lạnh lẽo khiến con người đọa lạc thành ác ma và quỷ dữ, ta hi vọng hai cậu có thể giữ vững chính mình, không bị cái ác tha hóa là đủ rồi, ta rất vui vẻ khi hai cậu có thể làm được như vậy.” Thanh Vũ mỉm cười nói trong lúc phất tay, phá hủy mấy sợi xích đen đang khóa tay chân của Fergal và Fergus.

“Bữa tiệc ăn mừng của các cư dân đang diễn ra, các cậu có thể tham gia với bọn họ, cứ thỏa thích mở lòng mình, không một ai trong Thập Linh Hỏa thành này biết đến việc các cậu tấn công Giáo Đình đâu.” Thanh Vũ vừa nghĩ đến gì, hắn cười nói.

Fergal và Fergus trầm mặc trong giây lát, sau đó Fergal bước lên một bước rồi nói ra:

“Chúng tôi quyết định không rời đi nơi này, Thập Linh Hỏa thành là một nơi dừng chân lý tưởng với chúng tôi, vì vậy, chúng tôi quyết định sẽ báo danh tham gia vào Quân Đoàn Gaia, cống hiến một chút sức lực cho quê hương và báo đáp lại ân tình của ngài.”

Nếu không phải Thanh Vũ có sức mạnh bắt lấy Amoty, giải thoát hai người khỏi sự ảnh hưởng của năng lực tiến hóa, thì họ còn đang mơ màng sống một cuộc đời chỉ bằng hai đôi mắt đang quan sát mà không thể cải biến được gì. Ở lúc này, Amoty, kẻ thù không đội trời chung của hai anh em đã là người của Giáo Đình, họ không tiện tính sổ với Amoty, họ tin rằng Giáo Đình không thể mở một mặt lưới tốt đẹp cho Amoty và Nolan đến vậy.

Có thể Amoty cùng Nolan sẽ chiến đấu với lũ Venger, nên hai anh em coi đó chính là báo ứng của Amoty, một ngày nào đó, cũng có lẽ là không bao giờ đến, Amoty gục ngã trên chiến trường với một cơ thể đẫm máu, như vậy là đủ rồi, Fergal và Fergus báo thù bằng cách riêng của họ thông qua Giáo Đình. Chém giết vì một mệnh lệnh của ai đó chính là một loại dằn vặt.

“Hai cậu có suy nghĩ như vậy là tốt, ta tin chắc Quân Đoàn Gaia sẽ mở rộng cửa chào đón hai cậu gia nhập.” Thanh Vũ kinh ngạc một hồi, sau đó hắn nói ra.

“Còn nhiều căn nhà trống ở Thập Linh Hỏa thành, hai cậu có thể chọn một nơi để nghỉ ngơi vào đêm nay, miễn là nó không có người ở lại là được.” Thanh Vũ nói tiếp.

“Cảm ơn ngài, chúng tôi xin phép đi trước.” Fergal cười nói rồi rời khỏi ngục giam cùng Fergus.

“Thật mong đợi vào những biểu hiện của hai người kia.” Thanh Vũ nhìn theo bóng lưng to lớn dần khuất xa khỏi tầm mắt rồi nói.

“Chúng ta trở lại với công việc chính thôi.” Thanh Vũ dời ánh mắt đến Amoty và Nolan.

“Tạm thời ta không có một công việc cụ thể nào dành riêng cho hai ngươi, và hai ngươi cũng không cần phải làm nhiệm vụ giống Quân Đoàn Gaia, hai ngươi sẽ trực tiếp dưới quyền của ta và Mặc Hàn.”

“Chúng tôi nguyện hiến dâng ra tất cả sức lực của mình để làm việc cho Giáo Đình.” Amoty và Nolan gật đầu cam kết.

“Ta có một chuyện muốn hỏi hai ngươi.” Thanh Vũ nói tiếp.

“Những người phát điên tấn công Quân Đoàn Gaia tới từ đâu?”

“Thưa ngài, họ là thuộc hạ của tôi, tôi đã dùng năng lực tiến hóa để mê hoặc họ vì mục đích kéo dài thời gian.” Amoty trả lời.

“Ngươi thật quyết đoán và tàn nhẫn đấy.” Thanh Vũ nhìn Amoty rồi lạnh lẽo nói.

Không biết Amoty lấy dũng cảm từ đâu ra, bị Thanh Vũ nói một câu như thế, Amoty vẫn ngẩng cao đầu nói: “Nếu tôi không tàn nhẫn thì tôi đã chết từ lâu rồi thưa ngài, thế giới bây giờ chỉ còn một quy tắc, người mạnh sẽ sống và người yếu tất bị chà đạp và chết đi một cách thê thảm không có tôn nghiêm gì.”

“Xin ngài hãy hiểu cho Amoty, cậu ta là một thủ lĩnh của một trại tị nạn có hơn năm ngàn người, tôi hiểu rõ Amoty tôi đã từng chiến đấu với cậu ấy, Amoty tàn nhẫn vì muốn bảo vệ trại tị nạn đó, khi Venger tấn công, trại tị nạn lâm vào nguy hiểm toàn diệt, Amoty chiến đấu hết mình, không tiếc bị thương và sử dụng năng lực tiến hóa để mê hoặc kẻ chạy trốn khỏi cuộc chiến, khiến chúng quay đầu và chiến đấu đến chết.”

“Đám thuộc hạ của Amoty biết điều đó, nhưng mà mọi người vẫn sẵn lòng bị điều khiển, biến thành một cỗ máy giết chóc trên chiến trường vì để bảo vệ nơi ở của họ.”

“Nếu Amoty không làm vậy, có lẽ trại tị nạn kia đã bị hủy diệt bởi mồm máu của Venger và lũ sinh vật tiến hóa rồi.” Nolan đột ngột nói ra lời lẽ bảo vệ Amoty. Hai người đang có cùng một hoạn nạn, không muốn Giáo Hoàng trừng phạt Amoty được.

“Vậy sao?” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.

“Là tôi đã làm những thuộc hạ chết một cách vô ích vì lòng tham của mình.” Amoty bi thương nói, đám người kia đến đây bởi một câu nói của Amoty, họ sao không đoán ra mục đích của Amoty chứ, thế nhưng họ vẫn sẵn lòng bị mê hoặc và chết đi vì điều đó. Đơn giản, Amoty thất bại đồng nghĩa với trại tị nạn kia tất biến mất khỏi thế giới, còn Amoty thành công thì người nhà của đám người kia sẽ an toàn hơn nhiều.

Muốn sống một cách yên ổn mà không trả giá gì sao? Một ý nghĩ hoang đường và ngây thơ, thế giới này không hề có một chút lòng thương hại nào nữa rồi, đám thuộc hạ của Amoty, những kẻ hiểu rõ điều đó, họ không phải là đám cư dân được bảo vệ trong bức tường thành vĩ đại kia đâu.

Thanh Vũ chẳng muốn trách tội Amoty trong quá khứ làm gì, hắn chậm rãi nói: “Có nhiều người còn chưa chết, Quân Đoàn Gaia đã khống chế họ, chỉ một số người chết đi mà thôi, ngươi có thể nhận lại đám thuộc hạ kia và quản lý họ, dù sao ngươi chính là thủ lĩnh, uy vọng rất cao, họ sẽ tin tưởng và chiến đấu vì ngươi một lần nữa.”

“Cảm ơn ngài đã cho tôi biết điều đó.” Amoty khom người nói.

“Tại sao ngươi lại ở đây mà không ở trong trại tị nạn, ngươi không sợ nơi đó bị tấn công bởi lũ quái vật hay sao?” Thanh Vũ suy tư hỏi.

“Thưa ngài, hôm nay là một ngoại lệ, tôi nghe được tin tức Quân Đoàn Gaia viễn chinh, vì thế tôi muốn đến đây để nhìn xem Quân Đoàn Gaia làm được gì, nào ngờ lại có một Venger xuất hiện, Siras quyết định thực hiện âm mưu mà hắn đã ấp ủ lâu nay.” Amoty thành thật nói.

“Vậy à? Ta hiểu rồi, bây giờ ngươi hãy đến Trinh Sát Đoàn và dẫn họ thăm dò đến vị trí trại tị nạn kia đi, ta nghĩ rằng, nên để những người dân ở đó đến Thập Linh Hỏa thành và định cư tại nơi đây.” Thanh Vũ suy nghĩ một chút rồi nói.

“Vậy thì tốt quá, tôi tin rằng mọi người sẽ vui sướng đến khóc khi nghe được tin tức này.” Amoty vui mừng nói, làm thủ lĩnh của một trại tị nạn không dễ gì, hằng ngày, hắn phải giải quyết nhiều vấn đề đau đầu, trong khi đó lại phải đối phó chiến đấu với lũ quái vật, còn an ổn lòng người. Amoty thật sự mệt mỏi với chức vụ kia rồi, có lẽ đây là thời điểm nên thoái lui, giao tất cả lại cho Giáo Đình.

“Ngươi phải làm nhanh lên, nói không chừng nơi tị nạn kia đang gặp nguy hiểm.” Thanh Vũ nhắc nhở nói và lấy ra vài quyển sách cùng với một bộ áo giáp màu trắng bạc.

“Quyển sách này ghi lại cách sử dụng pháp thuật và tu luyện, còn đây là bộ giáp gọi là pháp bảo, có thể phòng ngự quái vật tiến hóa cấp ba, hai ngươi hãy nhận lấy nó như một món quà từ Giáo Đình.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.

“Cảm ơn ngài.” Amoty và Nolan gật đầu, họ nhìn quyển sách bằng ánh mắt khát khao, họ không ngờ tới thứ quý giá lại đến tay một cách dễ dàng như thế này, cư dân miễn phí nhận lấy một quyển sách tu luyện đến Nhị Dương trung kỳ, muốn cấp bậc cao hơn cần phải trả tiền để mua, Amoty và Nolan nhận lấy quyển sách tu luyện đến Tứ Dương sơ kỳ, tay họ không khỏi run rẩy vì kích động.

“Ta còn có việc, hai người các ngươi cứ làm theo lời ta nói, sau đó đi dự buổi tiệc để làm quen với mọi người.” Thanh Vũ nói ra, sau đó hắn quay đầu rời khỏi ngục giam, để lại Amoty và Nolan đang ngây người chìm đắm vào các chữ viết trong quyển sách.

“Tạm biệt Giáo Hoàng.” Nghe được tiếng bước chân dần xa, hai người tỉnh hồn lại rồi cúi đầu nói. Một cánh cửa vận mệnh đã mở ra sau một sai lầm chết người vì dục vọng, cánh cửa có thể dẫn đến thiên đường, tuy nhiên nó cũng có thể thông thẳng địa ngục, tất cả đều quyết định bởi Amoty và Nolan.

“Giáo Hoàng là một người cao thượng, tôi không ngờ đến thế giới này lại có một người như vậy.” Amoty cảm khái nói, hắn đã phục Thanh Vũ rồi.

Nolan gật đầu đồng ý rồi nói: “Chúng ta mau đi đến Trinh Sát Đoàn rồi chỉ cho họ đường đến trại tị nạn đi, tôi sợ rằng để lâu có nhiều việc ngoài ý muốn xảy ra.”

“Được rồi, cảm ơn cậu vì đã nói giúp tôi trước Giáo Hoàng.” Amoty gật đầu nói.

“Không có gì, chúng ta đang trên một chiếc thuyền, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện cần phải làm.” Nolan lắc đầu nói, hắn cầm lấy bộ giáp, nào ngờ trong bộ giáp kia có một viên đan dược màu xanh lá cây, Thanh Vũ đưa cho hắn một viên Liệu Thương Đan cấp ba để chữa trị vết thương trên mặt.