Chu Trạch Xuyên nói Phương Đình là bạn của anh ấy, cũng hy vọng tôi có thể trở thành bạn của cô ấy.
Cho nên anh luôn dẫn tôi đi ăn cơm với cô ấy.
Nhưng mỗi lần ăn cơm với cô ấy, tôi đều rất gò bó.
Tôi luôn cảm giác trong mắt cô ấy có gai, nhưng nhìn kỹ lại thì cái gì cũng không có.
Tôi cúi đầu ăn cơm, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Chu Trạch Xuyên thỉnh thoảng gắp cho tôi mấy món rau xanh: "Đừng chỉ ăn mỗi thịt."
Chờ anh đứng dậy đi vệ sinh, Phương Đình đột nhiên chuyển đề tài sang tôi: "Tư Tư, qua một thời gian nữa là tết Trung thu rồi, chị có mua bánh trung thu, cũng mua cho em một phần, em có thể mang về cho chú dì."
Tôi cẩn thận phân biệt một chút, mới hiểu được cô ấy nói chú dì là chỉ ba mẹ ruột của tôi.
Tôi từ chối nói: "Không cần đâu."
Trên mặt cô ấy đầy thâm ý: "Nào có đứa nhỏ nào Trung thu không về nhà chứ."
Cô ấy lại tiếp tục nói: "Nghe dì Chu nói em bỏ nhà trốn đi mới đến ở nhà Trạch Xuyên."
"Em có biết nuôi một người tốn bao nhiêu tiền không? Huống chi lúc ấy Trạch Xuyên còn là học sinh."
Tôi buông đũa xuống: "......Rốt cuộc chị muốn nói gì?"
Trầm mặc một lát, cô ấy đột nhiên đứng dậy đi về phía trước.