Quanh Năm

Chương 12: Bao năm qua cô vẫn vậy



Từ sau lúc đó, hai người cũng coi như khá thân, nhưng chỉ có điều không còn cảnh tượng ngày hôm đó nữa, Thời Văn Nhân chỉ xem đó là một buổi gặp gỡ ngẫu hứng mà thôi.

Sau nửa tháng bận rộn, trời vào đông, nhiệt độ chợt giảm mạnh.

Ngày kỷ niệm thành lập trường của Đại học Bình Thành diễn ra như dự kiến.

Trong hội trường lộn xộn, Thời Văn Nhân đang ngồi ở hàng ghế sau xem bài phát biểu của mình, vọng lại cách đó không xa là nhạc nền của video ngày kỷ niệm thành lập trường.

“Nhân Nhân, sao cậu lại thích học thế hả?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng khiến cô giật thót.

Cô nghiêng người nhìn bạn cùng phòng của mình, Tả Hạ, đang mỉm cười nhìn cô.

Thời Văn Nhân đặt bài phát biểu trong tay xuống, nắm lấy tay Tả Hạ, nói: “Mình đang chuẩn bị diễn thuyết nè.”

Tả Hạ nhún vai, ngồi xuống bên cạnh cô, hai bím tóc chuyển động trong không trung tạo thành hình vòng cung, bắt đầu “tám” chuyện: “Mình nghe nói, trước kia Lương Văn Viễn chưa bao giờ đến những dịp thế này, năm nay sao lạ lắm.”

Cô ấy bắt chéo chân, lắc đầu nghĩ: “Cậu có nghĩ năm nay trường mình sẽ diễn ra sự kiện lớn gì không? Thậm chí còn mời cả anh ấy đến.”

Thời Văn Nhân không nói gì, chỉ mỉm cười.

Dù sao cũng chỉ là do anh rảnh rỗi quá mà thôi.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Tả Hạ nói: “Ái chà, kệ đi, có trai đẹp để ngắm là xịn rồi.”

Cô ấy vừa dứt không bao lâu, xung quanh trở nên xôn xao, ngay cả tiếng máy chụp ảnh cũng vang lên không ngớt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Tả Hạ nắm lấy cánh tay Thời Văn Nhân lắc nhẹ cùng vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt: “Nhân Nhân, Nhân Nhân, cậu nhìn kìa, người đi cùng lãnh đạo có phải là Lương Văn Viễn không!”

Thời Văn Nhân bị cô ấy lay đến nỗi choáng cả đầu, theo tầm mắt của Tả Hạ nhìn về phía trước.

Cô nhìn thấy anh mặc vest đen, một tay đút túi, thờ ơ nghe người bên cạnh ghé vào tai nói nhỏ, thỉnh thoảng mới nở nụ cười.

“Đẹp trai quá, không hổ là hotboy.”

“Má ơi, Nữ Oa thiên vị anh ấy quá rồi.”

...

Càng ngày càng nhiều câu nói về anh lọt vào tai Thời Văn Nhân, lông mi cô nhẹ nhàng động đậy, nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ như mới ngày hôm qua.

Lương Văn Viễn cũng cao xa vời vợi như hôm nay, hờ hững với tất thảy, như thể mọi người đều không lọt vào mắt xanh của anh.

Nhưng bây giờ, cô lại có phần mơ mộng.

Tiếng người dẫn chương trình gõ vào micro lan khắp toàn bộ hội trường mới ngăn được những âm thanh hỗn loạn.

Sau phần giới thiệu ngắn gọn, người dẫn chương trình lần lượt giới thiệu các vị khách, lúc đến Lương Văn Viễn thì tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

Thời Văn Nhân đã thuộc lòng bản thảo trong tay. Cho đến khi lãnh đạo kết thúc bài diễn văn rồi người dẫn chương trình đọc tên cô, cô mới hoàn hồn.

Xung quanh là những tiếng hỗn tạp.



“Anh ấy không lên phát biểu à?” Cô gái bên cạnh yếu ớt buông máy ảnh xuống. “Mình định chụp thêm mấy tấm ảnh chính diện cơ mà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đúng nhỉ, tới chỉ để làm khách danh dự thôi à?”

Không có thời gian bận tâm những chuyện khác, Thời Văn Nhân cởi áo khoác, cầm bài diễn văn và bước lên sân khấu phát biểu.

Thời Văn Nhân vội vàng đi tới từ sau cánh gà, lễ phép chào hỏi rồi đứng vào vị trí phía sau micro.

Lương Văn Viễn ấn tắt điện thoại di động, hai tay đặt trên đầu gối, ngước mắt nhìn người trên sân khấu từ dưới khán đài.

Hôm nay cô trang điểm nhẹ, tóc đen xõa sau lưng, mặc một chiếc váy trắng dài tay có viền ren trang trí ở gấu áo, toả ra khí chất lạnh nhạt khiến người ta không dám đến gần.

Tầm mắt chạm nhau trong giây lát giữa không trung, rồi cô gái vội cúi đầu.

“Kính thưa lãnh đạo, kính thưa các vị quan khách, kính thưa các bạn học sinh, mọi người…”

Những câu nói mạnh mẽ của cô truyền khắp khán phòng qua dòng điện của micro. Và cô luôn nhìn thẳng phía trước khi phát biểu những lời truyền cảm hứng của mình.

Bụi nhảy múa trong tia sáng chiếu qua cửa sổ, ánh đèn trên cao rọi thẳng vào cô, một thứ ánh sáng dịu nhẹ vô song tràn ngập căn phòng.

Trong thoáng chốc, hình bóng trong tâm trí Lương Văn Viễn trùng lặp với cô của hiện tại.

Khóe miệng anh hơi nhướng lên thành một vòng cung tuyệt đẹp, đôi đồng tử đen láy ánh lên tia sáng.

Bao năm qua cô vẫn vậy, không hề thay đổi.