Tôi và Trần Vỹ lập tức im bặt. Ninh Mộng ở bên cạnh Tống Thần thì điên cuồng nháy mắt với tôi.
Tôi đột nhiên có hơi chột dạ, giống như đang làm chuyện xấu và bị phát hiện vậy.
Nhưng tôi nghĩ lại, tại sao tôi phải sợ chứ? Tống Thần biết thì biết thôi. Có làm sao?
Nghĩ vậy tôi lập tức tiến lên định nói chuyện tôi và Trần Vỹ đang quen nhau cho Tống Thần biết, nếu anh ấy dám phản đối, tôi lập tức cùng anh ấy nói cho ra lẽ.
Nhưng tôi còn chưa kịp làm gì thì Trần Vỹ đã kéo tôi ra sau lưng anh rồi cất giọng: “Tôi và An An đang ở bên nhau.”
Lời vừa nói xong Tống Thần liền vung tay đấm vào má Trần Vỹ.
Lực đạo không hề nhẹ, vì sao tôi biết á? Vì Trần Vỹ sau khi nhận cú đấm từ Tống Thần thì loạng choạng xém ngã, khoé miệng bị rách và bắt đầu tứa máu.
Tôi và Ninh Mộng không hẹn mà cùng trợn to hai mắt, dùng tay che miệng.
Ninh Mộng lập tức xông tới kéo cánh tay của Tống Thần lại.
Tôi gấp gáp bước tới xem tình hình của Trần Vỹ thì thấy khoé môi anh chảy máu và sưng bầm lên.
Tôi như điên tiết quay sang đẩy Tống Thần và hét lên: “Anh đang làm gì vậy? Điên rồi sao? Sao lại đánh anh ấy?”
“Ai cho phép em cùng với Trần Vỹ yêu đương?” Tống Thần cũng trợn mắt nhìn tôi, gầm lên.
“Đó là việc của em, không cần anh quản. Anh tưởng anh thật sự là anh em sao?”
Người ta vẫn thường nói, chỉ có người nhà mới biết vết thương ở đâu là đau nhất, lời tôi vừa nói ra đã lập tức khiến cho Tống Thần cứng người.
Nhưng tôi đang trong lúc nóng giận, cũng không để ý xem lời nói của bản thân vừa rồi có bao nhiêu phần quá đáng, tôi kéo tay Trần Vỹ toang bỏ đi nhưng anh lại giữ tôi lại.
Tôi quay sang nhìn anh một cách khó hiểu.
Anh vuốt tóc tôi và mỉm cười nói: “Anh không sao. Anh và Tống Thần sẽ nói chuyện với nhau một lúc.”
Tôi định lên tiếng ngăn cản nhưng đã bị Ninh Mộng kéo đi.