Quay Đầu

Chương 120



Edit: quynhle2207

Mặc dù anh thật sự vui mừng vì cô quan tâm tới mình, nhưng Nhan Duệ vẫn lắc đầu: “Anh không sao, anh không có việc gì đâu, anh khỏe mà, rất khỏe.”

Ninh Vi Nhàn nhíu mày nhìn anh, hiện tại Nhan Duệ đều đến công ty để làm việc mỗi ngày, nhưng không giống như lúc trước là đi sớm về trễ, mà trên căn bản, mỗi ngày đều là đi trễ về sớm, nhưng cho dù là như vậy, mỗi ngày số lần hai người bọn họ nói chuyện cũng rất ít, quá lắm chỉ là Nhan Duệ len lén nhìn cô thật lâu, nhưng lại hoàn toàn không dám nói với cô tiếng nào, Ninh Vi Nhàn có chủ động tìm anh, thì anh cũng luôn luôn lo lắng thấp thỏm, rồi lại thấp thỏm lo lắng. Mấy ngày trước còn đỡ, nhưng mấy ngày nay khi nhìn thấy anh, cô cũng không thể chịu đựng được nữa rồi. Sắc mặt của anh cực kỳ khó coi, con ngươi đen nhánh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp dường như cũng bị phủ lên một tầng sương mù: “Không được, dù như thế nào thì anh cũng phải để cho bác sĩ khám một chút, nếu không sẽ không cho anh đi làm.”

Cô nói xong với anh liền đi xem chừng con gái, bởi vì cô chắc chắn Nhan Duệ nhất định sẽ nghe lời cô. Nhưng đợi đến khi cô lo cho con gái xong, đi ra ngoài, thì Nhan Duệ đã đi đâu mất! Chỉ còn một mình con trai đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế cầm sữa tươi uống từng chút từng chút một, thấy cô đi tới liền kêu mẹ, sau đó là vội vàng kể tội ba mình: “Ba sợ gặp bác sĩ, mẹ vừa đi coi em gái thì ba đã nói là công ty có chuyện, chạy mất tiêu rồi!”

Ninh Vi Nhàn nhìn về phía cái ghế Nhan Duệ mới vừa ngồi một cái, mặc dù là người đã bỏ chạy, nhưng ít nhất trước khi đi cũng biết uống hết ly sữa tươi: “Ninh Ninh.”

Cậu nhóc nhỏ nâng gương mặt tròn trịa của mình lên, trên khóe miệng còn dính một vòng bọt sữa, nhìn rất đáng yêu. Ninh Vi Nhàn rút tờ khăn giấy, lau gương mặt nhỏ nhắn của cậu thật sạch sẽ, cúi xuống hôn một cái: “Hôm nay chúng ta không đi học nữa, chúng ta đi công ty của ba tìm ba nha?”

“Bắt ba về để đi khám bác sĩ sao?” Cậu nhóc nhỏ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ha hả.

“Đúng vậy.” Ninh Vi Nhàn gật đầu, không nhịn được lại nựng lên khuôn mặt nhỏ mềm mại một cái. Con trai càng ngày càng giống như một đứa bé mười tuổi, ‘ông cụ non’ đầy nghiêm túc trước kia đã biến mất, bây giờ thì cả ngày cười ha ha, lại thích làm nũng, vô cùng đáng yêu: “Đi dọn dẹp, thay đổi quần áo nhanh một chút, rồi chúng ta đi.”

“Vậy còn em gái thì làm sao đây?” Bạn nhỏ Nhan Ninh rất bối rối, chẳng lẽ phải dẫn em gái đi theo sao?

Ninh Vi Nhàn lắc đầu một cái: “Em gái còn nhỏ lắm, không thể đi cùng chúng ta được, Ninh Ninh đi cùng với mẹ là được rồi.” Dắt tay con trai nhỏ bé lên lầu, sau khi con gái ra đời, bọn họ cũng đổi phòng trở lại ở trên lầu, phòng em bé cũng ở lầu hai, con gái đang ngủ say, nắm tay nhỏ đặt ở bên môi, hai gò má trắng nõn nà lộ ra vẻ hồng hào, lông mi thật dài lại cong lên, đáng yêu đến chết mất. Hai mẹ con chia ra hôn mỗi bên mặt của Nại Nại nhỏ bé một cái, thay đổi quần áo rồi đi ra ngoài.

Người bạn nhỏ Nhan Ninh nói với mẹ là mình không muốn đi xe ở nhà, vì thế hai mẹ con liền xách túi xách đi bộ ra khỏi nhà. Nhà bọn họ cách khu chợ trung tâm rất gần, nhưng lại không quá ồn ào, đi được không bao lâu thì có trạm xe buýt, bây giờ đang giờ làm việc, mọi người đã chật ních rồi, Nhan Ninh đã tìm hiểu được tuyến đường đến công ty: “Mẹ, chúng ta phải đi qua hai con đường, ngồi trước một chuyến xe, sau đó chuyển qua chuyến số 105 số là có thể đi thẳng tới nơi.” Cậu gật đầu một cái, nâng gọng kính màu đen, đột nhiên chỉ vào một món ăn ở một tiệm bán báo gần trạm xe buýt: “Mẹ, con muốn ăn kem.”

Dĩ nhiên Ninh Vi Nhàn sẽ không từ chối yêu cầu của con trai rồi, cô dắt bàn tay nhỏ bé của con trai quay trở lại mua kem, người bạn nhỏ được thỏa mãn mong muốn, liếm kem, cẩn thận dựa vào người của mẹ mình. Cả hai người chưa có ai từng ngồi qua xe buýt, cho nên ai cũng hết sức chăm chú nhìn vào mỗi một chiếc xe, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người đi đường bên cạnh.

Bọn họ đều là lớn lên trong những gia đình danh giá giàu có, từ nhỏ đều giống như mặt trăng được muôn ngàn vì sao vây quanh, nhận hết mọi quan tâm sủng ái, cả người toát ra khí thế cao quý làm người khác phải khiếp sợ, cho dù ở giữa đám người thượng lưu cũng không biết cao quý hơn bao nhiêu lần rồi. Những người như bọn họ cũng giống như những nhân vật trong tiểu thuyết hay truyện tranh mới có, bây giờ lại gặp được trong hiện thực, mà còn thấy ở trên xe buýt, thật sự là rất kỳ lạ.

Cuối cùng cũng qua hai con đường, Nhan Ninh nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy tay của mẹ chạy lên phía trước, điều đáng vui mừng chính là vẫn còn một vài chỗ ngồi, cậu đem tiền xu vẫn luôn nắm trong tay quăng vào thùng, rồi hết sức hưng phấn lôi kéo để cho Ninh Vi Nhàn ngồi xuống, sau đó thì chính mình ngồi lên trên đùi của mẹ, ôm cổ mẹ mình làm nũng không thôi: “Mẹ, mẹ, mẹ nhìn bên ngoài kìa, đúng là ngồi xe buýt khác xa với ngồi xe nhà mình! Mẹ nhìn đi, thật là nhiều người, bọn họ cũng ăn sáng kìa.”

Trong ngực đang có một con chim se sẻ nhỏ, Ninh Vi Nhàn muốn được yên tĩnh một chút cũng cũng không thể nào yên tĩnh được, cô ôm con trai cười khẽ, hai mẹ con xinh đẹp giống như là một bức tranh tuyệt mỹ, mẹ thì xinh đẹp còn con trai thì tuấn tú, làm cho không biết bao nhiêu người hâm mộ.

Qua khoảng mười phút đồng hồ thì cũng vừa đến trạm dừng, hai mẹ con vội vàng xuống xe, cũng vừa lúc gặp ngay chuyến 105, hai mẹ con liền lên xe, nhưng lần này cũng không may mắn như lần trước có ngay chỗ ngồi. Ninh Vi Nhàn không có chỗ ngồi cũng không cảm thấy phiền, nhưng khi nhìn thấy con trai mình phải đứng, cô cảm thấy đau lòng, trong lòng cũng bắt đầu hối hận tại sao mình lại nghe theo con trai mà đi xe buýt. Chỉ là trên xe cũng có nhiều người, thấy hai mẹ con xinh đẹp cứ phải đứng lắc la lắc lư qua lại, liền đứng dậy nhường chỗ ngồi. Ninh Vi Nhàn nói tiếng cảm ơn, để con trai ngồi trên ghế, nhưng Nhan Ninh thấy cô không ngồi, thì cũng không chịu ngồi, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể trả lại chỗ ngồi cho người ta, còn hai mẹ con thì đứng cho đến khi tới được cao ốc Nhan thị.

Hai người bọn họ cũng đều là lần đầu tiên đến Nhan thị, chưa bao giờ nghĩ đến thì ra nó lại lớn như thế, ngay cả sảnh lớn ở lầu một cũng thật lớn, nhìn một cái cũng không thể nhìn hết được.

Ninh Vi Nhàn từng hôn mê hết mười năm, trong mười năm này, Nhan Duệ cũng sống rất khiêm tốn, hai nhà Nhan Ninh đều chưa từng lên mặt báo của những tờ báo tin tức giải trí, cho nên người có thể biết hết được những thành viên của hai nhà bọn họ lại rất ít ỏi, đặc biệt đây lại là công ty lớn, hàng năm thay đổi không biết bao nhiêu nhân viên, những nhân viên mới như vậy rất nhiều, mà người biết Ninh Vi Nhàn thì càng ít, chỉ có những nhân viên lâu năm mới biết được tổng giám đốc của mình và phu nhân cao quý ưu nhã của tổng giám đốc.

Mặc dù là không ai biết bọn họ, nhưng khí chất trên người của hai mẹ con cũng không giống với người bình thường, tự nhiên những người đó cũng không dám lơ là.

Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ đi tới trước thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, móc ra thẻ nhớ, quẹt một cái, cửa thang máy đinh một tiếng liền mở ra, trong phút chốc, tất cả những nhân viên bận rộn với công việc đang đi lại ở tầng một đều quay đầu, chuyển ánh mắt nhìn về phía họ. Chỉ có điều là hai mẹ con lại không hề chú ý tới điều đó.

Tầng trên cùng chính là chỗ làm việc của Nhan Duệ. Giờ phút này, cửa phòng làm việc đang được đóng lại rất nghiêm trang, đến phòng của thư ký ở bên cạnh, thế mà bên trong toàn bộ đều là đàn ông. Nhan Ninh ngẩng đầu lên nhìn, nhón chân lặng lẽ đi đến gần phòng làm việc của Nhan Duệ, tay cầm lấy nắm cửa, quay đầu lại nói: “Mẹ, cửa không có khóa.”

Ninh Vi Nhàn gật đầu tỏ vẻ rằng mình đã hiểu rõ, cũng bắt chước bộ dáng của con trai nhón chân đi tới, Nhan Ninh thừa dịp đúng lúc này đẩy mạnh cửa ra, hô to một tiếng surprise, sau đó lựa ngay lúc Nhan Duệ còn chưa có kịp định thần lại, liền nhào tới.

Nhan Duệ làm sao cũng không nghĩ đến vợ con sẽ đến tìm mình, ngòi bút vàng đang viết chữ trong tay bỗng nhiên bị lệch đi, cũng dẫn đến một khoảng hợp đồng lớn bị phá hủy: “Vi, Vi Nhàn, Ninh Ninh?”

Ninh Vi Nhàn mỉm cười đến gần anh, nhìn con trai ở trong lòng anh cứ xoay tới xoay ui: “Anh không có nhìn lầm đâu, thật sự là bọn em.”

“Em, sao bọn em lại tới đây?!” Nhan Duệ vẫn ngu ngu si si, ngây ngô như cũ, dường như vẫn không dám tin những gì trước mắt mình đang nhìn thấy.

“Bởi vì có người nghe được phải đi bác sĩ liền chạy mất, cho nên em với con trai không thể làm gì khác hơn là tới bắt người.” Ninh Vi Nhàn nhún nhún vai, tỏ vẻ là không có biện pháp, cô ưu nhã đi tới ghế sa-lông ngồi xuống, đôi mắt long lanh cũng nhìn Nhan Duệ không chớp mắt, cho đến khi thấy gương mặt tuấn tú của anh ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào cô nữa. (quynhle2207—diễn đàn )