Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, sau đó mới nhìn rõ người nhào vào trong lòngmình là Nhan Tư Tư. Cô cười sờ đầu Tư Tư, nhìn tóc tai và quần áo nhiềumàu sắc của nó nói: “Làm sao vậy?”
“Chị dâu ~~~~~~~” Cọ tới cọ lui ngực cô, Nhan Tư Tư vừa gọi ngọt ngào một tiếng chị dâu, liền bịNhan Duệ kéo ngược lại: “Đàng hoàng một chút.”
“Này, em gọichị dâu em thì có quan hệ gì với anh không!” Đối với anh trai độc tài,Nhan Tư Tư bày tỏ bất mãn, nhưng cô chỉ dám giương nanh múa vuốt kêu gào vài câu, cô thật sự muốn tiến lên đánh nhau với Nhan Duệ… Cô chạy trốnnhanh hơn so với bất cứ ai. Làm ơn, cô không phải ngu ngốc, cô hiểu rõanh trai cô được không? Tuy rằng anh xứng với cái tên ngựa giống – nhưng là một ngựa giống rất lợi hại! Chỉ cần chọc đến anh, phạm vào điều cấmkị của anh, cô sợ mình chết không có chỗ chôn… “Buông em ra, buông em ra mau!” Bị ném lên ghế sofa, Nhan Tư Tư lập tức bò dậy, vừa mới chuẩn bịnhào vào ngực Ninh Vi Nhàn, liền bị Nhan Duệ trừng mắt không dám nhúcnhích. Hơn ba tháng nay, Nhan Tư Tư luôn muốn Ninh Vi Nhàn làm người mẫu của mình, cô dùng thời gian lâu như vậy để làm quen với Ninh Vi Nhànhơn nữa còn trở thành chị em tốt của chị dâu, nhưng lại gặp trở ngại vìanh trai cô, cho nên cô mới không thành công. Ninh Vi Nhàn mấp máymiệng, cẩn thận, tự cho rằng mình không để lại dấu vết nhìn lén NhanDuệ, anh không có nhìn cô, mà trực tiếp đến ghế sofa ngồi xuống --- anhngồi ghế sofa 1 người. Nhan Tư Tư thấy anh trai không có dấu hiệu tứcgiận, lập tức lôi Ninh Vi Nhàn qua một bên nói chuyện, không để Nhan Duệ vào trong mắt. Mà Nhan Duệ ngồi một mình phiền não, rõ ràng đã quyếttâm, nhưng nhìn Nhan Tư Tư cọ cọ vào ngực cô, nhịn không được nghĩ muốnđem cô kéo vào trong lòng mình. Thật may anh giữ được ranh giới cuốicùng, chính là đem Nhan Tư Tư xách lên, nếu không --- quả thực cần phảixin lỗi chính mình! Anh đã quyết định không chịu ảnh hưởng từ Ninh ViNhàn, tuyệt đối không cho phép chính mình làm không được. Mọi người ởđây đều đang nói chuyện hăng say, một em bé, bóng dáng có chút lảo đảoxuất hiện trước tầm mắt của mọi người, vợ chồng nhà họ Nhan kinh ngạc,Nhan Duệ ghét bỏ, còn Nhan Tư Tư thì sợ hãi, chỉ có Ninh Vi Nhàn là nởnụ cười. Cô không cần nghĩ ngợi vươn tay ra: “Đến đây, đến đây.”
Vật nhỏ béo ụt ịt nhìn trái nhìn phải, đầu tiên dùng một chân nhỏ thămdò, sau đó tiến đến chỗ Ninh Vi Nhàn, không chút sợ hãi chui vào ngựccô, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào. Ninh Vi Nhàn cẩn thận ôm nó giống như bảo vật quý hiếm, dịu dàng hỏi: “Con tên là gì?”
“Đứa bé này ở đâu ra vậy?” Mẹ Nhan đứng dậy, đến gần nói: “Tại sao mẹ chưa bao giờ nhìn thấy?”
Thấy có người đến, bé gái nhỏ liền chui vào ngực Ninh Vi Nhàn, rụt rènhìn mẹ Nhan, ngón tay nhỏ nhắn cho vào trong miệng. Mắt xinh đẹp nhìnNinh Vi Nhàn, sau đó nũng nịu nói: “Củ tỏi nhỏ, tên con là củ tỏi nhỏ.”
Thật đáng yêu! Ninh Vi Nhàn cảm động sắp rơi nước mắt, đứa trẻ mập mạpngọt ngào… Cô không nhịn được hôn một cái: “Mẹ con đâu?”
“Mẹ?” Củ tỏi nhỏ suy nghĩ một chút, đem ngón tay mút chùn chụt: “Mẹ… Mẹ không biết…”