Đứa bé trong bụng Ninh Vi Nhàn thật biết điều, mặc dù đã được hơn ba thángnhưng nó vẫn ngoan ngoãn không hề phá phách, cứ như thể nó không tồn tại vậy. Có lúc Ninh Vi Nhàn còn lo lắng, đứa nhỏ này thật sự không có vấnđề gì chứ?
Buổi chiều, cô gọi tài xế đưa mình đi bệnh viện kiểmtra, mặc kệ thế nào, cô cũng muốn đi khám thai, mặc dù có thể gọi bác sĩ đến nhà, nhưng cô cũng đã ở nhà quá lâu rồi, ra ngoài một chút vẫn tốthơn.
Dặn tài xế ở bên ngoài chờ, Ninh Vi Nhàn lấy số, ngồi ngoàichờ đến lượt mình. Cô xinh đẹp, lại giơ tay nhấc chân đều ưu nhã hơnngười, nếu không phải là bụng đã nổi lên thì không có vẻ gì giống vớiphụ nữ mang thai cả. Xung quanh rất đông người, đại đa số đều cố bonchen xếp hàng, chỉ có cô ngồi yên ở đó chờ đợi, an tĩnh giống như mộtbức tranh tuyệt mỹ. Những người xung quanh bước qua chỗ cô cũng không tự chủ mà bước nhẹ hơn, như thể sợ sẽ quấy rầy đến cô.
Một cô gái như vậy, thật không thích hợp để xuất hiện trong bức tranh lộn xộn đang diễn ra ở đây.
Ninh Vi Nhàn ngồi ở trên ghế, rất bình thản, như thể dù có phải đợi ba giờliền thì cũng không sao hết. Đúng lúc này, một phụ nữ có thai đang ômbụng cau có ngồi xuống phía bên phải cô, vừa hậm hực vừa oán trách: “Tôi tới trước, sao lại bắt tôi đợi mãi sau? Anh ta sao không nói ngay từđầu là phải lấy số chứ? Làm tôi chen lấn nửa ngày mà không lấy số, kếtquả đến lượt tôi thì lại bảo không có số, anh ta cho mình là vua chắc?Bác sĩ phụ sản thì giỏi lắm sao, còn bắt lấy phiếu, xếp số... quá đượcnuông chiều rồi!”
Nghe cô ta lảm nhảm oán trách, Ninh Vi Nhàn mởmắt ra, nhìn lướt qua cô ta. Người phụ nữ này nhìn qua dáng dấp cũng coi là xinh đẹp, nhưng nếu so với Ninh Vi Nhàn thì không là gì cả, hơn nữaphong cách hai người thì cực kỳ khác nhau, một trên trời một dưới đất,người ngoài vừa nhìn là hiểu ngay.
Từ trước đến giờ Ninh Vi Nhàncũng không cần so đo với loại người này, cô chỉ liếc một cái, rồi lạinhắm nghiền hai mắt. Đúng lúc đó, cô y tá gọi: “Số 124! Ai là số 124?!”
Cô từ từ đứng dậy, dù đang mang bầu nhưng cử chỉ vẫn vô cùng tao nhã. Vừađịnh bước đi, người phụ nữ bên cạnh đột nhiên níu lấy ống tay áo cô: “Cô số 124 à? Tôi với cô đổi số!” Nói xong liền không nói thêm gì định nhao tới cướp phiếu số trên tay Ninh Vi Nhàn.
Lông mày khẽ nhíu lại,Ninh Vi Nhàn né tránh bàn tay kia, bước lui về phía sau một bước, giậtống tay áo của mình lại, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ kia một cái, rồicất bước đi về phía trước.
Thật ra nếu không đổi số cũng khôngsao, nhưng chính vì ánh mắt Ninh Vi Nhàn nhìn cô ta, làm cô ta tronglòng khó chịu không thôi, giả bộ cao quý gì chứ? Chẳng phải cũng làngười đến bệnh viện xếp hàng ư? Tốt xấu gì mình còn có bạn trai đi cùng, mà cô gái này thì chẳng có ai cả, sao dám nhìn mình kinh thường giốngnhư nhìn con kiến hôi thế chứ?! “Này! Tôi đang nói cô đấy!”
NinhVi Nhàn thật không tin nổi trên đời lại có loại người như vậy, thấy côkhông nói câu nào là có thể nghĩ này nghĩ nọ, sắc mặt lập tức trầmxuống, khí chất cao quý của con nhà gia thế từ từ thể hiện ra ngoài,nhưng cô lại giữ cho mình biểu hiện dịu dàng làm cho người ta cảm thấycô gái này giống như hoàng hậu trong thời cổ đại, không giận mà uy,nhưng cũng không mất đi khí thế hào hùng. “Buông ra.”
Thấy sự sững sờ trong mắt người phụ nữ kia, cô giật lại ống tay áo khoác vừa thay lúc ra khỏi nhà, bẩn mất rồi.
Vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài ra, rồi tiện tay ném luôn vào thùng rác bêncạnh, Ninh Vi Nhàn vẫn cau mày khó chịu. Không phải cô xem thường ngườikhác, mà là người phụ nữ này quả thật để người ta phải xem thường.
Hành lang vốn đang ồn áo náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên lặng như tờ,mọi người đều nhìn chằm chằm vào cái áo khoác bị Ninh Vi Nhàn vứt bỏ,nếu không nhìn nhầm thì cái này ít nhất giá cũng phải mấy chục vạn, thếmà cô gái này tiện tay là vứt bỏ luôn?!
Ninh Vi Nhàn không thèmđể ý đến những người khác đang nghĩ gì, đi thẳng vào phòng khám, làm một loạt xét nghiệm, siêu âm xong, cô cầm trên tay ảnh chụp siêu âm, miệngkhông ngừng cười.
Lúc cô không cười trông cô hơi có vẻ lạnh lùng, nhưng khi cười một cái thì giống như hoa xuân nở rộ, dịu dàng khôn tả,trên mặt lóe sáng tình mẫu tử, bất luận ai nhìn thấy mặt cô đều có thểtưởng tượng ra được cô yêu đứa trẻ trong bụng biết bao.
Đứa bé của cô đã trở lại.
Cô nhớ tới lúc trước cô nằm mơ thấy đứa bé trắng trẻo xinh đẹp, ánh mắtNinh Vi Nhàn dịu lại, đứa bé của cô... đi được mấy bước, liền đụng phải một người phụ nữ, vừa ngẩng đầu lên nhìn, chân mày càng vặn chặt hơn,lại vẫn là người phụ nữ kia.
“Này! Sao cô đụng tôi!”
Ninh Vi Nhàn không muốn chấp nhặt với cô ta, liền tránh qua định đi, nhưng cánh tay lại bị giữ lại.
“Đụng vào người khác mà định đi sao? Không dễ như vậy đâu!”
“Cho nên cô muốn thế nào?” Trên đời sao lại có loại người như thế chứ! Cóđiều nếu nghĩ kỹ một chút, đến người như Nhan Duệ còn có, loại người thô lỗ, ngu ngốc chỉ nhìn cái lợi trước mắt như thế này làm sao không cóđược đây? Ninh Vi Nhàn ngẩng mặt lên, mắt khẽ nheo lại, cô cũng khôngtức giận, nhưng từ người cô lại tản ra lực uy hiếp khiến người phụ nữkia sợ ngây người, đành buông tay tránh đường. Ninh Vi Nhàn đi rồi, côta mới hét với theo: “Cô đứng lại! Cô vừa mới đụng vào tôi, không xinlỗi, không bồi thường đã muốn đi sao?” Quần áo đắt tiền như vậy cũng cóthể tùy tiện vứt đi, nhất định là kiểu tiểu tam được người ta bao nuôi,chính là loại người lừa tình lấy tiền.
Hoàn toàn không thèm để ý đến việc vừa rồi là chính mình cố ý đụng vào.
Xin lỗi? Bồi thường? Ninh Vi Nhàn không thể ngờ rằng chỉ có đi khám thai mà cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cô đứng lại, xoay người nhìn về phíangười phụ nữ kia, ánh mắt lạnh thấu xương khiến người khác nổi da gà,khiến người phụ nữ kia nói chuyện cũng trở nên cà lăm: “Cô, cô nhìn cáigì, đừng tưởng là cô có tiền thì tôi sợ cô nhé!” Ánh mắt sắc bén liếcqua người bạn trai của mình vừa đi tới, vội vàng kéo anh ta đến bêncạnh. “Nhanh một chút xin lỗi, bồi thường tiền a, nếu không đừng tráchtôi không khách khí!”
Ninh Vi Nhàn nhìn anh chàng kia một cái,khóe miệng nâng lên một nụ cười giễu cợt, vừa định mở miệng nói, một âmthanh quen thuộc truyền tới: ‘Vi Nhàn? Em ở đây làm gì?”
Quay đầu lại, là Nhan Duệ.
Nhìn Nhan Duệ đi tới, cô lạnh lùng nói: “Sao anh lại tới đây.”
“Anh không thấy em ở nhà.” Người đàn ông cao lớn như vậy, nhưng lúc nói câunày lại mang theo mấy phần uất ức, mắt đào hoa nhìn thấy đôi nam nữ đứng cách đó không xa, “Bọn họ là ai?”
“Chỉ là mấy kẻ lừa đảo muốnbắt nạt người thôi mà.” Ninh Vi Nhàn giễu cợt, xoay người rời đi: “Em về trước, ở đây giao cho anh xử lý.”
“Vi Nhàn!” anh bắt được cổ tay của cô, mang theo một tia cầu khẩn: “Anh về cùng em.”
Ninh Vi Nhàn không nói gì, khiến người phụ nữ có thai kia không kiềm chếđược, vọt lên: “Cô định cứ thế mà đi được à? Cô còn chưa xin lỗi tôi!”Nhìn dáng vẻ cô gái này có vẻ không phải là tiểu tam, nếu tiền không lấy được, dù sao được câu nói xin lỗi cũng được rồi, coi như là cho bạntrai cô thể diện. Cô đã nghĩ rồi, chỉ cần cô gái này chịu xin lỗi cô, cô liền thuận nước đẩy thuyền bỏ qua, cũng sẽ giữ được cái tiếng hào phóng không so đo.