Ngày thành tích được công bố, hiếm khi Kiều Kiều dậy sớm để mở máy tính nhập số báo danh. Nhìn lướt qua bảng thành tích, cậu biết với số điểm này mình sẽ không đậu, rớt tất cả các trường trong nước. Cậu rất biết cách tự an ủi bản thân, thi không đậu thì thi không đậu thôi. Kết quả, lúc ăn cơm trưa Lý Khách thuận miệng hỏi một câu, biết cậu không đậu anh gật đầu nói: “Đã đoán được.”
Kiều Kiều lại gục đầu xuống xới xơm.
Lý Khách không để ý lắm bảo là: “Không sao, dù sao cậu cũng từng cố gắng.” Anh ta cười: “Năm đó anh lúc thi vào đại học Chính trị và Pháp luật hoàn toàn không đọc lấy một cuốn sách, cuối cùng lại đứng nhất cả thi viết và thi đối đáp.”
“Anh giỏi thật đó.” Kiều Kiều ủ rũ.
“Cậu đừng nản chí, có thể do tố chất của người với người không giống nhau.”
Kiều Kiều im lặng thả chén xuống. Cậu thấy con người như Lý Khách hoàn toàn không thể ngồi tán gẫu được vì nói được hai ba câu anh đã làm người ta tức chết rồi.
Kiều Kiều quay về phòng ngủ hỏi thăm vài bạn học, càng hỏi càng nản. Cậu biết đầu óc mình hơi chậm, chỉ là chưa kiểm tra thử nên không biết mình ngốc đến mức này. Kiều Kiều âm thầm bi thương, nghiêng người vùi đầu vào gối khóc thút thít.
Cậu khóc rất lâu, như thể trên đời chỉ còn khóc và khóc. Chiếc gối bông mềm mại bị nước mắt cậu thấm ướt mèm.
Lý Khách ngồi trong phòng sách đọc sách chẳng hay biết gì, đến chiều anh đói bụng nhưng gọi Kiều Kiều mấy lần vẫn không thấy cậu đáp, tưởng cậu ra ngoài nên bấm điện thoại gọi.
Ở đầu dây bên kia, giọng Kiều Kiều khàn khàn nức nở nói mấy câu nghe chẳng hiểu mô tê gì, vậy mà Lý Khách lại hiểu. Anh bỏ sách xuống bước đến phòng cậu. Kiều Kiều đã ngừng khóc nhưng đầu tóc cậu rối bời, hai mắt đỏ ửng và hàng mi ướt đẫm cho thấy trước đó cậu đã khóc thê thảm đến mức nào.
Anh ngồi xuống ôm Kiều Kiều vào lòng, dịu dàng nói: “Đứa nhỏ ngốc này, chuyện này có gì đáng khóc đâu?” Dứt lời, anh đưa tay vuốt cái tổ quạ trên đầu rồi lau đi nước mắt trên mặt cậu: “
Lý Khách ngồi bên giường ôm Kiều Kiều vào lòng, dịu dàng nói: “Đứa nhỏ ngốc, chuyện này có gì đáng khóc đâu?” Dứt lời, anh vuốt mái đầu tổ quạ của cậu rồi đưa tay lau đi nước mắt: “Đừng khóc, hôm nay anh sẽ đi chơi với cậu. Chúng ta đi xem phim rồi đi ăn hải sản, được không?”
Tất nhiên vào cái giờ phút này Kiều Kiều chẳng có tâm trạng gì để ra ngoài, nhưng trăm năm mới có một lần Lý Khách mời, cậu thút thít đáp: “Được.”
Trên đường, Lý Khách mua hai ly kem tặng hết cho Kiều Kiều. Nhưng cậu cầm muỗng múc một miếng ngậm lấy, chỉ thấy lạnh buốt, chẳng có vị gì. Vậy mà Lý Khách lại còn cố hỏi: “Ngon không?”
Kiều Kiều đau khổ gật đầu: “Ngon.”
Người trong rạp chiếu phim rất ít, cũng chẳng có bộ phim nào hay. Bọn họ chọn đại một phim hoạt hình, tìm chỗ ngồi xuống. Bộ phim rất nhàm chán, Lý Khách sắp ngủ tới nơi còn Kiều Kiều thì tiếp tục chìm trong sự đau khổ của chính mình.
Một người đàn ông cao ráo bước vào từ cửa bên, vì ánh sáng rất yếu nên không thấy rõ mặt. Gã ngồi hàng ghế trước mặt Lý Khách, Kiều Kiều thấy con người gã cứ rét căm căm nên không mấy thoải mái. Lý Khách mở mắt, mặt anh có vẻ ngạc nhiên khi trông thấy người vừa ngồi xuống.
Bộ phim kết thúc, Kiều Kiều bắt đầu tính đến chuyện ăn cua và tôm hùm. Phim ảnh không thể vực dậy tinh thần nhưng dù thế nào thì cơm chiều vẫn làm con người ta cảm thấy hứng thú. Sau khi ra khỏi rạp chiếu, Lý Khách bước thật nhanh đuổi theo người phía trước, lên tiếng: “Bác sĩ Hoàng, lâu rồi không gặp.”
Bác sĩ Hoàng chính là người bạn tình mà Lý Khách hẹn về nhà lần trước. Theo lý thuyết thì bạn tình là mối quan hệ mà khi mặc quần vào sẽ biến thành người xa lạ nhưng vì chuyện tốt của hai người lần trước vẫn chưa xong nên chưa được tính là bạn tình đúng nghĩa. Lý Khách thì vẫn bị hấp dẫn bởi vẻ lạnh lùng của gã nên vẫn nhớ mãi không quên.
Thật ra cái gã được gọi là bác sĩ Hoàng không phải bác sĩ thật, chỉ là gã thích người ta gọi mình như thế, hơn nữa gã luôn để người mình nồng nặc mùi cồn và thuốc khử trùng vì gã xem đó là thú vui.
Bác sĩ Hoàng quay sang nhìn anh, gã ngơ ngác một lúc mới gật đầu: “Xin chào.” Vẻ mặt của gã rất nghiêm trọng, từ đầu đến cuối chỉ có một kiểu nên chẳng biết hắn có nhận ra Lý Khách hay không.
Kiều Kiều theo sau Lý Khách, cậu cũng nhận ra bác sĩ Hoàng là người Lý Khách từng dẫn về nhà. Cậu đứng đằng xa, loại cảm giác còn tuyệt vọng hơn thi rớt lan tràn trong lòng cậu.
Lý Khách và bác sĩ Hoàng đứng nói chuyện với nhau một lát, Kiều Kiều vẫn đứng ở xa nhìn. Một lát sau, Lý Khách chạy về với vẻ mặt xin lỗi: “Kiều Kiều, cậu tự đi ăn đi.”
Kiều Kiều suýt khóc: “Sao anh lại như thế, đã bảo là đi với em mà, anh nói không giữ lời!”
Lý Khách lấy một xấp tiền trong túi ra đưa cho Kiều Kiều, đón lấy ánh mắt ngấn nước của cậu, động tác của anh khựng lại rồi nhét tiền vào túi cậu, khẽ nói: “Ngoan.” Anh sờ đầu Kiều Kiều: “Về sớm một chút, anh mua bánh ngọt về cho cậu.”
Kiều Kiều cắn môi, máu liên tục dồn lên não. Cậu bỗng rút tiền ra, hai tay dùng sức xé bỏ quăng thẳng vào bóng lưng Lý Khách, gào lên: “Em không cần tiền của anh, em……” Kiều Kiều hét tới đây thì nghẹn ứ. Cậu không cần tiền, cậu chỉ thầm muốn mỗi mình Lý Khách, vậy mà Lý Khách chỉ có thể cho cậu tiền.
Kiều Kiều nản lòng nản chí quay về nhà, một mình nằm trên giường ngốc thật lâu. Tiếp đó, cậu gọi cho người cha đã lâu không gặp. Cha nghe được giọng cậu, ông cực kì thân thiết nhắc Kiều Kiều mấy ngày nữa là giỗ mẹ cậu, dặn cậu nhớ đi thắp nén nhang cho bà. Nói hết lời, hai cha con chẳng còn đề tài chung nào để tiếp tục. Bên kia có tiếng khóc trẻ con vang lên không ngừng, cha hết cách đành phải lên tiếng: “Bảo bảo đói bụng rồi, cha tắt máy trước đây. Kiều Kiều à, con có rảnh thì gọi điện thoại cho cha nha.”
Kiều Kiều đáp vâng.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa, ma xui quỷ khiến thế nào Kiều Kiều lại nhảy xuống giường, hé cửa. Cậu thấy Lý Khách và bác sĩ Hoàng khẽ bước vào, cười hì hì chui vào phòng ngủ.
Bình thường Lý Khách sẽ không dẫn bạn tình về nhà, trừ khi anh thật lòng rất thích đối phương. Kiều Kiều lại đóng cửa, tắt đèn đi ngủ. Trong lòng cậu là một mặt nước phẳng lặng, không chút gợn sóng.