Khi chữ ‘cút’ được nói ra, An Lan đã suýt sụp đổ nhưng hắn đã che giấu tâm trạng mình đi rất nhanh. Hắn xốc chăn nhảy xuống giường nhặt quần áo dưới sàn lên, để chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ.
Sắc mặt Cố Thần khá tệ, anh ngồi trên giường thở dốc, nghĩ kiểu nào cũng không nghĩ đến chuyện mình sẽ ngủ với nam giới. Quan trọng nhất là người đó cứ khăng khăng nói là bạn mình.
Đầu óc rối bời, anh ngồi đờ đẫn trên giường một lúc lâu mới xuống giường lục quần áo dưới sàn. Lúc mặc vào, chân anh hơi lảo đảo. Đúng là đêm qua có hơi túng dục quá độ, anh chưa bao giờ có được cảm giác mất hồn đó. Nhưng, vừa nghĩ tới chuyện người nằm dưới mình triền miên là đàn ông thì da đầu anh lại run lên.
Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, đối diện với An Lan đang đứng ngoài cửa, hai mắt ngấn nước nhìn mình.
“Sao cậu còn chưa đi?” Cố Thần hơi lúng túng quay đi. Những lời anh vừa nói quá vô tình nhưng anh biết phải làm sao đây, ôm một người đàn ông an ủi, anh không làm được.
An Lan cúi đầu không nói gì, tay gượng gạo vặn góc áo.
Cố Thần cao lớn đứng trước mặt hắn, hai người đứng rất gần, gần đến mức mùi cơ thể cứ lẩn quẩn xung quanh. Cố Thần suy nghĩ rồi nhấc chân vào bếp, một lát sau anh bưng hai ly sữa và một đĩa bánh ra gọi An Lan lại ăn chút gì đó lót dạ.
Bàn ăn hình chữ nhật mang phong cách rất Châu Âu nhưng vì thời gian dài không được sử dụng nên được xếp vào vật trang trí. Cố Thần ngồi ở đầu bàn, An Lan ngồi cạnh anh. Bánh hơi khô, sữa không đủ nóng, hai người im lặng ngồi ăn không tạo ra chút tiếng động nào.
“Tối qua cậu đã đưa tôi về hả?” Cố Thần đã chấp nhận sự thật rất nhanh, hơn nữa anh đã bắt đầu suy nghĩ đến cách giải quyết.
“Đúng, là em.” An Lan cầm bánh gật đầu.
“Xin lỗi, có lẽ tôi đã xem cậu thành người phụ nữ khác.” Cố Thần bình tĩnh giải thích.
An Lan sửng sốt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Cố Thần: “Anh rất muốn biết người yêu thần bí trong khoảng thời gian anh mất trí nhớ là ai đúng không?” Hắn nói từng chữ từng chữ: “Là em.”
Cố Thần sặc. Anh trợn mắt nhìn An Lan, nổi giận: “Cậu đang đùa gì vậy?”
An Lan bình tĩnh nói: “Chính xác là em, không thì là ai được chứ?”
“Không thể nào.” Cố Thần nói lớn, anh bị dọa: “Sao tôi lại ở bên một người đàn ông được chứ?”
An Lan mím môi cúi đầu, hắn nói chậm lại: “Đêm qua anh đã thử rồi đó.”
Mặt Cố Thần xanh mét, trong đầu anh lại nhớ về đủ loại hình ảnh khi ở cùng với An Lan, có rất nhiều hành động cực kì thân thiết, đúng là vẻ mặt muốn nói lại thôi đó không phải là dáng vẻ mà một người bạn nên có.
Hai người im lặng thật lâu, cuối cùng Cố Thần cũng lên tiếng, anh khẽ nói: “Vậy chắc thời gian qua cậu đã rất khổ sở.”
An Lan ngạc nhiên nhìn anh, mắt ngấn nước. Một lát sau, hắn lắc đầu cười nói: “Không có, mỗi một giây được ở cùng anh đều rất vui.”
Cố Thần tránh né ánh mắt của hắn, anh lấy ra một cái chìa khóa từ túi tiền giơ lên, nói: “Đây là chiếc xe tôi mới mua, cho cậu.”
“Ý của anh là gì?” Ánh mắt An Lan nhìn anh rất bén nhọn.
“Ý là bây giờ tôi không thích cậu, cậu đừng có dính lấy tôi nữa.” Cố Thần lại còn bình tĩnh nói: “Tôi hoàn toàn không phải người đồng tính, tôi không thể thích cậu được. Cậu hãy đi tìm một người sẵn lòng yêu cậu đi.”
Nói xong, Cố Thần đứng dậy dọn bàn, bày ra dáng vẻ muốn đuổi khách: “Sau này chúng ta đừng liên lạc nữa, tôi không muốn đoạn tình cảm đó ảnh hướng tới cuộc sống sau này của mình.”
An Lan đờ đẫn đứng lên cầm lấy chiếc chìa khóa trên bàn, mặt hắn tái nhợt nhìn Cố Thần, cánh môi không còn một giọt máu giật giật như muốn nói gì đó. Cố Thần quay đi bày ra vẻ xa cách.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng mở cửa nhà. Cố Thần xoay người thấy An Lan đã đi mất rồi, anh thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này anh mới cố gắng bước vào phòng ngủ định vứt hết tất cả đệm giường và vật dụng trên đó.
Khi gom đệm lại, bên trong có một vật rơi xuống tạo ra tiếng kim loại rơi xuống đất. Đó là thắt lưng của An Lan, giá trị rất xa xỉ. Cố Thần định ném đi nhưng nghĩ lại thì dù sao nó cũng là đồ dùng cá nhân của người ta. Anh nhìn xuyên qua cửa sổ ngó xuống dưới lầu, xe An Lan vẫn còn đậu ở đó. Cố Thần cầm thắt lưng chạy xuống như bay.
Trong bãi đỗ có rất nhiều xe, Cố Thần thấy An Lan ngồi trên xe không nhúc nhích. Anh hơi khó hiểu nên đến gần vài bước, thấy An Lan gục xuống tay lái, hai vai run rẩy dữ dội. Cổ tay áo và tay lái bị nước mắt thấm ướt đẫm, có vài giọt theo má rơi xuống.
Cố Thần không biết một người đàn ông lại có thể đau lòng đến mức này, anh trợn mắt há hốc mồm đứng đó không nhấc nổi một bước chân. Đầu anh rối bời, cảm giác đau đớn khó hiểu truyền đến từ tim anh.
Một lát sau, Cố Thần lặng lẽ bỏ đi.
Vài ngày sau, tiệm lẩu có một đầu bếp mới tới rất giỏi phối hợp các nguyên liệu nấu lẩu. Để kiểm tra năng lực của đầu bếp, xế chiều hôm đó khi khách tới tiệm khá ít, đầu bếp Từ đã nấu hơn mười loại nước lẩu bỏ vào nồi đặt trong văn phòng An Lan.
An Lan và Kiều Kiều ngồi xuống cầm đũa hết sức hào hứng gắp rau và thịt viên.
Kiều Kiều ăn đến mức miệng đỏ hồng, cậu phục tài nấu ăn của đầu bếp sát đất, cảm thán: “Ngon thật đó, đàn ông biết nấu ăn đẹp trai lắm nha.”
Đầu bếp là một mãnh nam cơ bắp cuồn cuộn, Kiều Kiều thích anh ta không muốn buông tay, hận không thể lấy thân báo đáp. Tiếc là đầu bếp rất thẳng, trông không giống một người có thể bị bẻ cong nên Kiều Kiều chỉ có thể âm thầm yy.
An Lan thờ ơ ngồi ăn, hắn thấy mùi vị không ngon lắm nhưng ai cũng khen nên chắc là rất ngon. Hắn nói với Kiều Kiều: “Sau này cứ mua nguyên liệu theo những công thức này đi.”
Đang nói thì cửa phòng làm việc bỉ đẩy ra, Cố Thần mặc quần áo đơn giản mang theo hơi ấm đi tới.
“A, anh Cố—–” Hai mắt Kiều Kiều sáng rỡ, hết sức vui vẻ chào đón anh: “Bọn em đang ăn lẩu đây, anh có muốn ăn chút gì không?”
Cố Thần thấy cậu hơi ồn ào, An Lan thì trực tiếp nói với Kiều Kiều: “Cậu ra ngoài trước đi, nhớ đóng cửa.”
Sau khi cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn mỗi hai người họ. Nhưng trong không khí tràn ngập mùi lẩu, nơi này cũng không được tính là nơi lãng mạn gì.
An Lan cụp mắt đi mở cửa sổ và máy thông gió, hắn châm một điếu thuốc nhàn nhã ngồi trên ghế da. Thuốc lá được đồng nghiệp khác bỏ vào, hắn không thích hút, đó chỉ là thứ để giải sầu.
Cố Thần đặt túi giấy lên bàn làm việc của An Lan, anh nhìn hắn như thể đang nghĩ tới điều gì đó.
An Lan mở túi nhìn lướt qua, thản nhiên nói: “Ném đi.” Ngừng lại một lát, hắn lại cười khổ nói: “Cảm ơn anh.”
Cố Thần kéo ghế ngồi đối diện hắn, cách chiếc bàn làm việc rộng lớn, hai tay Cố Thần đặt trên bàn quan sát An Lan thật cẩn thận. Anh phát hiện ra tuy trông hắn hơi hốc hác nhưng không tới nỗi hồn bay phách lạc thì mới yên tâm. Cố Thần đắn đo lên tiếng: “Có lẽ những lời tôi nói hôm đó quá nặng, cậu đừng buồn…….”
“Anh đang lo lắng cho em đó hả?” Mắt An Lan sáng ngời nhìn anh.
Cố Thần nghẹn họng không trả lời được. An Lan ép hỏi từng bước: “Anh vẫn còn thích em mà phải không?”
“Không có.” Cố Thần vội vàng phủ nhận.
“Vậy thì anh đến để làm gì!” An Lan bật dậy, hắn gần như sụp đổ rống lên: “Chính anh đã nói là sau này đừng liên lạc nữa, cũng chính anh bảo em cút đi. Anh còn tới đây làm gì! Đâu phải anh không biết em yêu anh đến mức nào! Em không nỡ xa anh đến mức nào chứ!”
An Lan nắm chiếc túi trên bàn quăng vào tường thật mạnh. Hắn nghiến răng nghiến lợi lườm Cố Thần, trong đôi mắt tôi đen lấp lánh hơi nước: “Anh đừng để em nhìn thấy anh nữa được không? Cố Thần, anh hoàn toàn không thể nhớ ra em, mỗi lần nhìn thấy anh tim em đau như muốn vỡ tan ra vậy.”
Cố Thần đứng lên, chân tay anh luống cuống. Anh biết mình sẽ không chấp nhận An Lan, nhưng anh lại không nỡ nhìn hắn đau lòng thế này.
“Cậu đừng vậy……” Cố Thần lắm bắp: “Thật ra tôi không ghét cậu……”
An Lan thở gấp mắng: “Anh cút đi xa chút được không?”
“Thật đó, tôi, tôi nghĩ chúng ta có thể thử.” Đầu óc Cố Thần đột nhiên chập mạch, nói ra xong anh lập tức hối hận. Nhưng thấy ánh mắt An Lan sáng lên được một chút, anh không đám rút lại.
“Anh không cần phải thương hại em.” An Lan khẽ nói.
Cố Thần âm thầm cười khổ, tại sao anh lại không thể ghét An Lan vậy chứ.
“Cứ vậy đi.” Cố Thần không muốn nói tiếp, anh vội vàng cắt đứt cuộc nói chuyện: “Trước mắt tôi đang là tổng giám đốc của công ty ZL, sau này chúng ta….. thường xuyên liên lạc nhé.”
Sau khi anh nói câu ‘tôi không ghét cậu’ thì bắt đầu hối hận. Những lời anh nói hoàn toàn trái ngược với tính toán ban đầu, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào tình huống lại phát triển thành thế này.
Sắc mặt An Lan thoáng dịu đi, ít nhất hắn không còn tuyệt vọng như khi nãy nữa. Hắn đẩy cửa phòng ra, bình tĩnh nói: “Em tiễn anh ra ngoài.”
Cố Thần gật đầu nhấc chân đi, anh chạy nhanh như ma đuổi.
Lòng An Lan như gương sáng, hắn biết Cố Thần nói những lời đó để an ủi mình, nhưng ít nhất có những lời đó thì hắn vẫn có thể lừa mình dối người cho rằng hai người vẫn còn cơ hội. Có lẽ trong lòng Cố Thần, hắn vẫn chiếm được một góc nào đó.