Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 59: Phiên ngoại



Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

Tiết trời rét đậm, gió tuyết bay đầy trời, Lý Khách vừa tìm được một công việc……. Đó là làm quản lý cho một khách sạn trên núi.

Khách sạn xa hoa lộng lẫy chiếm hết nửa ngọn núi, đây chính là địa điểm du lịch của những người có tiền vào mùa hè. Nay khách sạn này đã vào tay Lý Khách, anh có thể sử dụng kho hàng, phòng khách và phòng khiêu vũ thoải mái, chỉ cần đi ra ngoài sân dọn tuyết những ngày tuyết rơi nhiều là được.

Lý Khách đã rất xúc động khi trông thấy tòa khách sạn rực rỡ tráng lệ, vì thế anh đã gọi điện thoại cho Kiều Kiều và An Lan để mời họ lên đây chơi.

Hai con người đó ai cũng thích đi chơi, hơn nữa việc buôn bán cũng không bận lắm nên họ đi gom quần áo và vật dụng hằng ngày ngay trong đêm để sáng hôm sau lập tức xách va li chạy xe lên núi.

Lý Khách đội mũ da, mặc áo da, cầm cần câu cá đứng trước cửa khách sạn đón bọn họ. Thật ra không chỉ là hai người họ, còn có cả Cố Thần nữa.

Cố Thần chẳng có tí hứng thú gì với khách sạn này, anh chỉ lo lắng cho An Lan. An Lan cũng hết cách, hắn không khuyên được anh nên đành phải để anh đi theo.

Lý Khách hào hứng mời bọn họ vào hầm lạnh, mấy người họ thấy trong tủ có một dãy nào là cua, cá viên, cá muối, hải sâm và các loại rau thì vui muốn khóc.

“Tối nay ăn lẩu.”

“Tôi đi lấy nước chấm.”

“Em đi lấy nồi.”

Kiều Kiều và An Lan lao đi trong nháy mắt, nước miếng chảy ròng ròng đi chuẩn bị cơm tối.

Chỉ còn Lý Khách và Cố Thần giương mắt nhìn nhau, lúc trước hai người này đừng đánh nhau một trận, cũng được xem là tình địch nên chẳng có lời nào để nói. Cố Thần xoay đi, lúc trước anh thường đến khách sạn này nghỉ mát nên quen đường tìm đến căn phòng mình từng ở để vào đó nghỉ ngơi tiện thể mở máy tính xử lý công việc.

Cuối năm chính là lúc công ty rất bận, đáng lẽ ra Cố Thần không nên bỏ đi vào lúc này nhưng thả cho An Lan ra ngoài chơi một mình thì anh lại lo lắng, anh có cảm giác An Lan cứ như một đứa trẻ bốn tuổi, phấn điêu ngọc mài, đầu óc chưa phát triển hết nên chỉ cần người ta cho một quả bóng bay là có thể dụ đi mất.

Mười ngón tay bay lượn, Cố Thần đã trả lời rất nhiều thư từ công ty, gọi rất nhiều cuộc điện thoại. Bận rộn cả buổi chiều, mùi thơm liên tục bay vào từ cửa sổ. Cố Thần mở cửa sổ, tuyết phủ trắng cả mặt đất, xa xa có một cái bàn lớn, chính giữa là lẩu, xung quanh là rau dưa và các xâu thịt xanh xanh đỏ đỏ.

Anh cũng đã đói bụng nên đóng máy tính xuống nhà.

Bốn người ngồi vào chỗ của mình, nồi lẩu được tạo thành từ bếp điện và cái thau nhôm lớn, ớt sa tế và đại hồi lơ lưng trong nồi nhưng vì không đủ lửa nên mãi mà nước dùng không thấy sôi.

“Đói quá à.” Kiều Kiều cầm đũa chọt tương hải sản trong chén nhấm nháp giết thời gian.

Ba người khác cũng đói bụng chẳng còn sức, chỉ là họ không làm những chuyện trẻ con như Kiều Kiều. Lý Khách đứng dậy đi vào bếp, một lát sau anh cười tủm tỉm xách một rổ khoai nước ra, đây là món anh đã bỏ vào lò vi sóng tối qua.

Kiều Kiều và An Lan mỗi người tự lấy một củ, Cố Thần ngại hình dạng củ khoai kì quái nên kiên quyết không ăn.

Không bao lâu nổi lẩu đã sôi trào, Lý Khách bỏ một đĩa thịt vào, Kiều Kiều cầm khăn lên lau tay, nhìn nổi lẩu bằng ánh mắt mong chờ. An Lan tiện tay đưa một nửa khoai nướng cho Lý Khách, anh thoải mái nhận lấy ăn sạch trong hai ba miếng rồi cầm đũa gắp rau xanh ra.

An Lan tìm được một miếng thịt bỏ vào chén Cố Thần, nhỏ giọng nói: “Anh đói lắm nhỉ?”

Cố Thần bỏ đũa xuống, ngón trỏ gõ mặt bàn nhìn Lý Khách bằng ánh mắt kỳ quái rồi lại nhìn về phía An Lan, giọng nói lạnh như băng: “Tôi no rồi.”

Dứt lời lập tức đứng dậy bỏ đi để lại ba người mù mù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì.

Chờ Cố Thần đi xa Kiều Kiều mới bĩu môi nói: “Anh Cố dễ giận quá nha.”

“Bớt nói đi.” Lý Khách gõ đầu cậu.

An Lan lúng túng cúi đầu ăn không nói gì. Một lát sau Lý Khách mới nghiêm túc nói: “An Lan, chuyện của em với Cố Thần người ngoài như bọn anh không biết phải nói gì nhưng anh ta cứ bắt nạt em như vậy thì không được.”

“Anh ấy đâu có bắt nạt em.” An Lan khẽ giải thích: “Anh ấy là vậy đó, tính tình hơi giống con nít.”

Lý Khách cười: “Cố Thần còn chín chắn già đời hơn mấy người chúng ta cộng lại, cái này không phải là tính con nít mà rõ ràng là tính cách có vấn đề, giữa vợ chồng với nhau phải chú ý đồng vợ đồng chồng tôn trọng lẫn nhau……”

An Lan không thích người khác soi mói lỗi của Cố Thần nên cắt lời anh: “Em thích anh ấy như vậy.”

Hắn nói vậy rồi thì Lý Khách với Kiều Kiều còn biết nói gì nữa, họ chỉ biết than thở hai người đúng là xứng đôi.

Ăn xuống xong, ba người bận dọn dẹp các thứ và rửa chén. An Lan ôm một chiếc hộp giữ ấm thật to đến phòng Cố Thần đưa cơm.

Cửa phòng không khóa, An Lan đẩy cửa vào, hắn nghe thấy Cố Thần đang gọi điện thoại nói chuyện với cấp dưới về chuyện tổng kết tài vụ cuối năm.

Cố Thần thường làm việc rất mạnh mẽ và dứt khoác, anh không thích cái tác phong lề mề của cấp dưới nên anh cầm điện thoại mắng cấp dưới sấp mặt. Sau đó cúp điện thoại, xoay qua nói với An Lan: “Vào đi.”

An Lan ôm hợp giữ âm ngồi trên sô pha, còn chưa kịp lên tiếng Cố Thần đã tiếp tục gọi điện thoại nói chuyện với đối tác làm ăn. Anh dùng tiếng Đức, An Lan nghe chữ được chữ không nên ngồi mở hộp giữ ấm ra để lên bàn rồi lại đứng dậy đi rót nước.

Giờ hắn mới nhớ ra Cố Thần bỏ một đống công việc chồng chất để đến đây nghỉ phép với mình. Lúc nãy hắn vô tình ăn cùng một củ khoai với Lý Khách, bây giờ nghĩ lại đúng là không ổn. An Lan cúi đầu suy nghĩ cách giảng hòa với Cố Thần.

Cố Thần bất ngờ kết thúc cuộc điện thoại, bóng dáng cao lớn đứng cạnh An Lan, nắm lấy cằm hắn lạnh lùng nói: “Thế nào? Đến xin lỗi hả?”

An Lan bị anh bắt phải nhìn thẳng, thấy vẻ mặt Cố Thần không ổn, hắn dịu xuống theo bản năng: “Ưm.”

Cố Thần hài lòng gật đầu quỳ nửa chân lên sô pha, cúi đầu kéo áo lông của An Lan, nắm lấy tay hắn để vào quần mình, ra lệnh: “Cởi cho tôi.”

An Lan ngập ngừng rụt tay lại, khẽ nói: “Thần, sau này anh đừng dễ giận vậy nữa được không?”

Cố Thần giương mắt lên nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén: “Vậy thì sau này em đừng có câu tam đáp tứ với thằng khác nữa được không?”

Hô hấp An Lan cứng đờ, hắn hơi giận: “Anh nghĩ em là loại người gì! Em với Lý Khách là bạn.”

“Anh ta ở cùng em mười năm, hai người lại làm mấy hành động đó trước mặt tôi, em bảo tôi phải nghĩ thế nào!” Cố Thần cũng cao giọng: “Sao mà tôi không giận được!”

Hai người vẫn còn ầm ĩ nữa thì chắc chắn sẽ cãi nhau, An Lan lùi bước trước, hắn dịu giọng nói: “Là lỗi của em, em với Lý Khách như anh em trong nhà nên không nghĩ nhiều vậy. Anh đừng giận, em mang món ngon vào chp anh này.”

Hắn bưng hộp cơm đưa Cố Thần.

Cố Thần đang đói bụng nên lửa giận mới dễ bốc lên tạo ra ầm ĩ như thế. Nay thấy An Lan cúi đầu, anh cũng bớt giận, ngồi xuống sô pha cúi đầu nghĩ nghĩ rồi nắm lấy cằm An Lan: “Xin lỗi thì phải có thành ý.”

Mặt An Lan đỏ lên, giả ngu: “Được, anh muốn thế nào.”

Cố Thần cười cười, cởi áo nhào tới.

Mấy chục phút sau, Cố Thần khoác áo đứng dậy cầm đũa lẳng lặng ăn cơm. An Lan nhặt đại quần áo lên lau sơ rồi khoanh chân ngồi cạnh Cố Thần cọ tới cọ lui như mèo con.

Cố Thần đưa tay sờ má hắn, nói khẽ: Vẫn chưa đủ à?”

An Lan nhắm mắt lại, há miệng ngậm ngón trỏ của anh mút vào cắn cắn.

“Để tôi ăn gì đó trước đã.” Cố Thần bất đắc dĩ nói, một lát sau anh cười: Lúc mới gặp, tôi thấy em là một người rất nghiêm chỉnh và đàng hoàng, không ngờ sau lưng em lại là người như vậy……”

Tai An Lan hồng thấu, hắn nhả ngón tay anh ta, xấu hổ giận dỗi: “Anh, lúc trước anh cũng rất chín chắn chững chạc đó thôi, bây giờ tính tình còn không bằng một đứa nhỏ ba tuổi.”

Cố Thần cúi đầu suy nghĩ, anh nhìn An Lan, thong thả nói: “Tôi với Lý Thư Vãn…… Tôi không biết trong những năm mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đột nhiên cả người mình yêu lẫn con gái đều bỏ mình đi.”Anh sờ tóc An Lan: “Tôi sợ có một ngày em cũng sẽ bỏ tôi đi như thế.”

An Lan bật cười: “Anh ngốc quá.”

Đêm đó hai người tâm sự với nhau rất lâu, An Lan kể lại chuyện của hai người họ, Cố Thần hơi yên tâm. Anh nghĩ An Lan yêu mình như thế sẽ không bỏ đi dễ dàng. Vậy nên anh quyết định sẽ xuống núi quay về công ty vào hôm sau. Anh cũng không muốn làm một tổng giám đốc bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới rời giường, từ nay đế vương không còn dậy sớm.

Kết quả hôm sau tỉnh giấc, cả ngọn núi bị tuyết trắng bao phủ. Mở cửa khách sạn, lớp tuyết dày mấy mét đã chắn mất cửa chính.

Lý Khách và Kiều Kiều mặc giày ống cao đến nhà để xe mở máy xúc tuyết. Chỉ một lát sau cửa khách sạn đã sạch trơn.

Trên mặt đất có vài đôi người tuyết.

“Đường núi đã bị chặn mất rồi, anh không về được.” An Lan cầm một quả cầu tuyết nói với Cố Thần đang nghe điện thoại. Trong lòng hắn có chút vui vẻ, tuy hắn không thích Cố Thần cứ quản lý mình từng giây từng phút nhưng lại rất lưu luyến những ấm áp và yêu thương của Cố Thần.

Cố Thần tắt điện thoại, nói bâng quơ: “Không sao, giữa trưa có người tới đón tôi.”

Lý Khách và Kiều Kiều rất ngạc nhiên, nói: “Tuyết dày vậy, có là siêu nhân cũng không tới được đâu.”

“Tôi đã gọi một máy bay trực thăng rồi.”

Dứt lời, Cố Thần lập tức quay về phòng để lại ba người sáu con mắt nhìn nhau rồi chợt cảm thấy quá thất bại.

Có tiền gì chứ, ghét nhất.

~Toàn văn hoàn~