Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆37, Nhà
Tạ Kỳ Liên thường ngày luôn buông lời chọc ghẹo anh, ấy thế mà khi Tần Phong thật sự nói ra câu này, Tạ Kỳ Liên lại giật mình.
Một lát sau cậu hóa thành một luồng sương trắng, thoát khỏi vòng vây của Tần Phong với bộ khung máy bay.
"Sao thế?" Tần Phong không vội đuổi theo, Tạ Kỳ Liên chỉ lượn một vòng, rồi lại tụ lại ngay cạnh anh.
Mấy phút nhìn nhau không nói gì xong.
"Tôi cố ý." Tạ Kỳ Liên lộn lại nói, "Ăn rơ với anh, đùa giỡn với anh, còn chiều theo sở thích của anh tặng máy bay, đều là tôi cố ý, tôi cố ý muốn anh thích tôi."
Tần Phong cười: "Chiến thuật rất thành công."
Nhưng Tạ Kỳ Liên không cười.
"Tôi làm những việc này, là vì không muốn cộng tác phản bội tôi, nhưng câu anh vừa nói bỗng nhiên khiến tôi nhận ra được, tôi làm vậy, kỳ thực đã phản bội anh trước rồi." Tạ Kỳ Liên nói, "Tôi thẹn với tín nhiệm của anh. Tôi không hoàn mỹ như anh nhìn thấy, đó đều là tôi cố ý cho anh xem thôi."
Tần Phong trầm ngâm nửa ngày, rốt cục nói: "Chuyện xảy ra ở 200 năm nghiêm trọng lắm đúng không?"
Vẻ kinh ngạc của Tạ Kỳ Liên lóe lên, rồi khẽ lắc đầu: "Anh đoán được rồi à..."
"Cả Thiên Đạo cũng phải khen khả năng giám tội của tôi, lẽ nào cậu nghĩ tôi không có năng lực điều tra à?" Tần Phong hiếm thấy móc một điếu thuốc trong túi ra, cắn, nhưng không có đốt, "Được rồi, cậu tự nhận tội, hay chờ tôi điều tra ra chứng cứ?"
200 năm, nó là tiết điểm mấu chốt, boss ác quỷ của công viên giải trí nói Sinh Tử Bộ của Địa Phủ đã khóa chức năng tuần tra kiếp trước kiếp này, phán quan Triệu Thanh Ngôn nói là 200 năm trước Bạch Vô Thường tự mình khóa, câu chất vấn đầu tiên theo bản năng của Thành Hoàng sa đọa, sau chuyện đã xảy ra ở 200 năm trước, Tạ Kỳ Liên còn có thể tìm được một Hắc Vô Thường.
Manh mối có nhỏ đến thế nào cũng là manh mối.
Chuyện đã xảy ra đó, rất quan trọng.
"200 năm trước, tiền nhiệm Hắc Vô Thường phản bội cậu à?" Tần Phong lộ ra vẻ nghiêm túc.
"... Không phải kiểu phản bội đó." Tạ Kỳ Liên không nhịn được biện giải, "Không phải cộng tác nào cũng bò lên giường của nhau!"
Vẻ căng chặt của Tần Phong thả lỏng, sướng rơn lên, kết luận: "Xem đi, cậu xác thực có ý với tôi mà."
Tạ Kỳ Liên vốn đang ủ rũ, bị câu này chọc cho trừng Tần Phong nửa ngày, không thốt lên được từ nào.
Tần Phong cũng không hối, im lặng chờ cậu nói, Tần Phong biết, Tạ Kỳ Liên không phải loại người thích lòng vòng lèo vèo, tính của cậu ấy có sao nói vậy. Một số chuyện quá khứ không nói, là vì không thể nào nói với các tiểu âm sai bình thường của Địa Phủ được, chức trách âm dương trật tự đè lên người Tạ Kỳ Liên, cậu ấy không thể tùy tiện nói cho lớp người trẻ tuổi như Phương Hiểu Niên biết gánh nặng của mình.
Mà Tần Phong nguyện ý nghe, Tần Phong có năng lực gánh vác cùng cậu.
Thế nên không chờ bao lâu, Tạ Kỳ Liên đã tựa lại vào khung máy, bình tĩnh nói: "Chuyện rất đơn giản, Vô Thường cũng từng là người, cũng có thất tình lục dục, năm đó trong một lần làm nhiệm vụ, Hắc Vô Thường ngẫu nhiên phát hiện tái thế của người mình yêu lúc còn sống."
"Sau đó cậu ta nhất thời không kìm lòng được, muốn chơi tình người duyên ma."
Tạ Kỳ Liên cười khổ một tiếng: "Không chỉ vậy. Anh phải biết, người đã chết, hồn về Địa Phủ, rơi xuống Minh Hà, bị nước Vong Xuyên gột rửa, mãi đến khi rửa sạch chuyện cũ kiếp trước, không để lại chút gì, hoàn toàn là một linh hồn thuần trắng, mới được Minh Hà mang về dương gian, tiến vào luân hồi kiếp sau. Sống và chết, vinh quang và suy tàn, tất cả đều có trật tự, như một vòng tuần hoàn. Một khi đã lội qua nước Vong Xuyên, tái thế rồi, chính là hai người hoàn toàn khác nhau."
Kiếp trước kiếp này, khoảng cách của sống và chết, không thể vượt qua.
Tần Phong gật đầu: "Tôi biết, thế nên lúc đầu, cho dù Phương Hiểu Niên nói với tôi kiếp sau tôi có thể làm con trai của nhà giàu số một, tôi cũng không đi."
Tạ Kỳ Liên nói tiếp: "Chuyện kiếp trước đều là chuyện cũ, thật không may chính là, người vợ lúc còn sống của cậu ta, tái thế rồi trở thành một người khác hẳn, từ một vị khuê tú ôn nhu hiền thục, biến thành... hoàng đế đương triều."
"A?" Tần Phong sững sờ, "Khoảng cách xác thực rất lớn."
"Triều đại đó là triều đại cuối cùng, thời cuộc không tốt, ai có thể ngờ được người vợ ôn nhu ngày trước, tái thế rồi lại trở thành bạo quân, đêm đó bạo quân vốn nên bị một thích khách giả dạng làm tú nữ ám sát bỏ mình. Tên hoàng đế này không chỉ ngu ngốc vô năng, lúc còn sống còn ức hiếp bách tính, Hắc Vô Thường nhận được Câu Hồn Lệnh, tự mình tới chờ bạo quân, tính tình cậu ta khá hoạt bát, lại ham chơi, lúc đó ngứa tay, tra xét xem rốt cuộc là linh hồn thế nào mà có thể tái thế làm bạo quân..."
Kết quả tra xong, thời cuộc của nhân gian cũng thay đổi.
Đương nhiệm Hắc Vô Thường nhìn thấy cuộc đời của vong thê, theo bản năng dùng phép ngăn cản bạo quân bị ám sát, vương triều vốn nên tận số tiếp tục kéo dài, thời cuộc lầm than của dân chúng cũng bị viết tiếp.
"Sự thực chứng minh, tâm trí và từng trải chưa chắc sẽ trưởng thành theo tuổi tác." Tạ Kỳ Liên than, "Bạo quân khôn khéo cỡ nào, hắn rất nhanh phát hiện được Quỷ Tiên lén lút bảo vệ mình, hắn cố ý dựa vào sức mạnh của Hắc Vô Thường để trốn tránh tử kiếp, nhiễu loạn nhân gian."
Xác chết đói trải dài ngàn dặm, lưu dân đâu đâu cũng thấy, bạo quân lại vẫn tính cách làm sao để trường sinh.
Thế nên sau đó, Bạch tướng quân tự mình dẫn âm binh, ở bên trong cung thành, tự tay xóa tên cộng tác của mình khỏi Danh sách của Địa Phủ.
"Đối ngoại tôi nói cậu ta đã về hưu tái thế. Giang Thận lại biết tôi đã đánh nát thần hồn của cậu ta, lúc đó cậu ấy cũng có mặt." Tạ Kỳ Liên thấp giọng nói, "Tôi thừa nhận, cậu không phải người kế nhiệm đầu tiên Thiên Đạo lựa chọn sau đó. Là tôi vẫn luôn từ chối cộng tác mới."
Mãi đến khi Tạ Kỳ Liên ở nhân gian gặp được Tần Phong, khi đó Tần Phong vừa mới tốt nghiệp đang tham gia vào một nhiệm vụ, vẫn chưa có được sự lão luyện ngày giờ này, kẻ xấu đứng trên mái nhà khu dân cư, cột bom trên người, chuyên gia đàm phán đã ứa mồ hôi, Tần Phong lại xông lên.
Khi đó Tạ Kỳ Liên đứng chờ bên cạnh, im lặng nhìn, Sinh Tử Bộ đã phát thông báo tử vong có thể xảy ra, tên của thanh niên được ánh kim quang nhàn nhạt viết trên Dẫn Hồn Lệnh, một khi Tần Phong thất thủ, Tạ Kỳ Liên sẽ dẫn anh về Âm Phủ.
Theo số lần Tần Phong hữu kinh vô hiểm hoàn thành nhiệm vụ, màu vàng trên Dẫn Hồn Lệnh cũng ngày càng sáng.
Cuối cùng, Trời giáng công đức, ban xuống tám chữ nặng trịch——
"Đại Thiên Tuần Thú, Nhân Gian Thái Bình"
Suốt cả quá trình này bạch y Vô Thường núp trong bóng tối luôn đi theo anh, nhìn anh làm nhiệm vụ, nhìn anh bảo vệ con tin, nhìn anh không tiếc vì thế mà bị thương, Tần Phong không nhớ được những chiến công mình lập, Tạ Kỳ Liên giúp anh nhớ hết, thế nên sau đó Tạ Kỳ Liên quyết định, 200 năm sau, cậu muốn bắt đầu lại lần nữa.
Cậu tin Tần Phong, cậu bị linh hồn này thuyết phục, cậu tin chắc rằng người này vĩnh viễn sẽ không phản bội chính nghĩa.
"Ai biết tôi vừa ra ngoài dẫn linh hồn, anh đã bị hại phải đến Địa Phủ." Tạ Kỳ Liên lộ ra nụ cười nhạt, "Giang Thận biết chuyện, thế nên liều mạng muốn giữ anh lại. Về phần Phương Hiểu Niên, anh đừng nhìn cậu ta bù lu bù loa cả ngày, nhưng ranh ma lắm, bằng không sao Thiên Đạo lại ban chức âm sai cho cậu ta?"
Lần đầu gặp mặt, rõ ràng là ở một nơi lúng túng như toilet, Tạ Kỳ Liên lướt ngang qua anh, quay đầu nhìn lại, ánh mắt thân quen như đã biết nhau nhiều năm.
Chả trách Tạ Kỳ Liên ăn rơ với anh như thế, chả trách Tạ Kỳ Liên hiểu anh như vậy.
"Có lẽ vì tôi không chờ được nữa muốn gặp cậu ngay đi." Tần Phong cười cười, "Chờ thêm mấy chục năm nữa sống thọ và chết tại nhà, lâu quá, chờ không nổi."
Bên ngoài Quỷ Môn Quan ở đằng xa, ánh nắng ban mai đang chậm rãi dâng lên.
Tạ Kỳ Liên nhìn tia nắng sớm phía chân trời, đột nhiên nói: "Tôi không có nhà."
Tần Phong tùy ý tựa vào khung máy, khoát tay lên vai cậu, lấy gót chân gõ vào con chim sắt đằng sau: "Không sao, máy bay là của cậu, theo lý mà nói tới phiên tôi giải quyết chuyện nhà."
Tạ Kỳ Liên: "Vậy tôi muốn có cửa sổ sát đất."
.
.
.
Khéo thay, khách phòng của Tần Phong vốn có cửa sổ sát đất.
Tạ Kỳ Liên tới đại diện hỏi tội xem bản ghi chép công việc của các phán quan, Tần Phong cũng không vội giục cậu dọn vào nhà mình, như vậy sẽ có vẻ không ổn trọng lắm.
Cửa sổ sát đất, lúc Tần Phong mua căn hộ này là vì giá của nó phải chăng, vừa đủ ở, một phòng ngủ một phòng khách, thích hợp với người độc thân. Căn hộ của chung cư này chỉ có tầng trên cùng là có cửa sổ sát đất, các cô các bác giành nhau mua nhà không cảm nhận được sự lãng mạn của nó, bọn họ chỉ thấy nó không an toàn, dễ bị bung ra, thế nên giá nhà ở tầng trên cùng rẻ gần một nửa so với tầng trệt.
Trước đây giờ giấc làm việc của Tần Phong không theo quy luật, phía trước cửa sổ treo một tấm màn dày để tiện đi ngủ, trên đường về nhà, anh đã tính toán sẽ tháo tấm màn xấu xí vô dụng đó đi, rồi bắt đầu suy xét xem nên trang hoàng phòng ốc thế nào.
Dù sao lấy khí chất của Tạ Kỳ Liên, ở trong một ngôi nhà rỗng tuếch chỉ có mỗi một chức năng là dùng để ngủ thôi thì thật là không xứng với cậu ấy.
"Ơ kìa, không phải là Tiểu Tần đó sao?" Dì Vương dậy sớm đi luyện thái cực có chút kinh ngạc, "Đã lâu không gặp cháu, gần nhất công việc thuận lợi chứ?"
Tần Phong khách khí chào lại, nụ cười rất chân thành: "Thuận lợi, thuận lợi lắm ạ."
"Ừm, công việc thuận lợi, tình cảm cũng phải thuận lợi nhể." Câu tiếp theo của dì Vương quả nhiên là bài ca cũ rích đời thuở năm nao, "Còn nhớ con bé lần trước dì giới thiệu cho cháu không? Tiểu Lý ấy, cái con bé khiến người ta rầu thúi ruột, vừa gặp mặt đã đòi quà cáp và gọi mấy món đắt tiền nhất, thô lỗ chê cháu từng bị thương đó..."
Tần Phong cười cười, dì Vương xem như là hàng xóm cũ của anh, ở chung chung cư, nhưng là tầng dưới, nấu cơm ngon lắm, chỉ là hơi cởi mở và hơi bị rảnh, thích giới thiệu đối tượng cho người ta, lớp người trẻ tuổi lại độc thân ở chung cư này không nhiều, ngày nào Tần Phong cũng bị bà ấy nhồi nhét tư liệu của giai nhân nào đó vào đầu, có lần Tần Phong từ chối không được, đi gặp thử, ai biết dì Vương cũng có gặp cô ta lần nào đâu, chỉ là múa quảng trường với mẹ cô ta rồi xem ảnh chụp trên weibo thôi, vốn tưởng đâu là một người dịu dàng ít nói hơn nữa còn tốt nghiệp Trường đại học trọng điểm, hẳn là ưu tú lắm, dè đâu hư vinh quá độ, một bữa cơm ăn của Tần Phong hơn ba nghìn, về rồi còn up weibo chê bai anh, dì Vương lúng túng hơn nửa tháng mỗi ngày nấu cơm tối mang qua xin lỗi Tần Phong.
"Không phải đã qua rồi à." Tần Phong nói, "Không sao đâu, dì cũng đừng để ý, về sau đừng giới thiệu con gái người ta cho cháu nữa là được."
Dì Vương thở dài: "Dì đang tính nói nè, Tiểu Lý ấy, hai ngày trước tự mình tới tìm dì, đã thay hình đổi dạng cả rồi, tri thư đạt lý, hào hoa phong nhã, còn xuất khẩu thành thơ nữa, trên người chẳng hề có món đồ đắt tiền nào hết, ăn mặc coi được lắm, không phô trương lãng phí, không ngừng nói xin lỗi dì, còn nói muốn gặp mặt xin lỗi cháu, dì cũng không tiện cự tuyệt, con gái nhà người ta tới tận cửa khóc lóc nhận sai, nói thấy áy náy trong lòng, nhất định phải nhận được sự tha thứ của cháu, cháu xem, không thì cháu——"
Tần Phong: "Cháu không ngại, thật đó, không cần phiền phức như vậy đâu, dì chuyển lời giúp cháu, chúc cô ấy lần sau xem mắt thành công là được rồi ạ."
Nhưng câu kế tiếp của dì Vương lại khiến Tần Phong đổi ý, dì Vương nói: "Con bé đó thật sự đã thay đổi nhiều lắm, còn chưa tới một tuần, mẹ nó nói, cứ như là biến thành một người khác vậy, bà ấy xưa nay chưa nghĩ tới con gái mình có thể trở nên tốt như thế!"
...