“Cái thai còn rất nhỏ, bình thường em theo sát chu kỳ của mình, vừa thấy trễ hai tuần thì...” Hoàng Linh San tựa sát vào lòng Hàn Tần, tỏ ra nũng nịu, “Hàn Tần! Sinh linh bé nhỏ này đến thật đúng lúc, em thật hạnh phúc! Tâm ý của anh thế nào, em có thể biết hay không?”
Hàn Tần đứng lặng ra đó, đợi khi waiter dọn thức ăn xong hết và ra ngoài mới đẩy nhẹ Hoàng Linh San ra khỏi người, trầm giọng đáp:
“Bản thân em muốn giữ đứa bé, không e ngại nó làm cản trở sự nghiệp?”
“Em... vì anh vì con chấp nhận hy sinh mà. Nhưng em đang hỏi anh, anh còn chưa trả lời.”
“Anh sẽ không bắt em bỏ đứa bé. Trước mắt, em cứ tập trung điều dưỡng sức khỏe, chuyện công việc hãy cắt giảm.”
Hoàng Linh San tươi cười gật đầu, tỏ ra ngoan ngoãn.
Hai người trở lại bàn ăn, bắt đầu dùng món. Đang lúc tâm trạng phấn khích, Hoàng Linh San ăn rất ngon miệng, lắm lúc lại liếc sang Hàn Tần, tia mắt lấp lánh, không hề ngần ngại đòi hỏi thêm.
“Chuyện của Ngạn Linh rạch mặt lúc trước vẫn còn làm em thấy sợ, em ở nhà một mình càng không an tâm. Hàn Tần! Em thương nhớ anh mỗi ngày, theo ý của anh... em có nên được sống gần gũi anh thêm không?”
Hàn Tần khựng lại, rất nhanh đã hiểu thâm ý trong câu nói của Hoàng Linh San.
Tuy nhiên Hàn Tần không hề đắn đo, lập tức trả lời, “Em thu xếp đến biệt thự Hàn gia, ở đó sẽ có quản gia chăm sóc cho em.”
“Thật? Anh... không e ngại Ngạn Hi sẽ không vui sao?”
Hàn Tần đánh giá biểu tình trên gương mặt Hoàng Linh San cảm giác vô cùng mâu thuẫn, cho dù không vì Ngạn Hi thì Hoàng San không phải là cô gái mà bất kì người đàn ông nào cũng có thể mạo hiểm gửi gắm tình cảm.
Chuyện đã đến nước này, anh không lo nghĩ được thêm nữa.
Bữa tối đơn điệu trôi qua, Hàn Tần cũng không có bao nhiêu tâm trạng, anh đưa Hoàng Linh San trở về nhà ở chung cư thu dọn vật dụng cần thiết.
Trong lúc đợi Hoàng Linh San mang đồ vào vali thì không nhịn được gọi điện thoại cho Ngạn Hi, trong lòng bất giác nổi lên sự lo âu.
Ngạn Hi không nghe máy anh chỉ có thể gọi cho anh Phó đi tìm và trông chừng cô.
Lái xe đưa Hoàng Linh San đến biệt thự, suốt dọc đường đi cũng không thiết tha gợi chuyện, không khí giữa hai người cứ lưng chừng và nặng nề.
Hàn Tần không để Hoàng Linh San ở lại phòng ngủ chính, nên sắp xếp cho cô một phòng riêng.
Lúc này mới căn dặn quản gia Hoàng thu xếp mọi chuyện. Nghe được sự việc quản gia Hoàng hết sức ngỡ ngàng.
“Tôi có câu này, hy vọng được cậu Hàn giải đáp.”
Hàn Tần hơi ngạc nhiên nhìn quản gia Hoàng, gật đầu tỏ ý cho phép.
Quản gia Hoàng hồi hộp đáp: “Giữa Ngạn Hi tiểu thư và cô Hoàng Linh San, không biết trong lòng cậu Hàn, nặng nhẹ thế nào?”
Hàn Tần im lặng, đúng lý loại câu hỏi như thế này anh không cần trả lời. Nhưng chẳng hiểu sao bản thân anh rất muốn giãi bày trước quản gia Hoàng. Anh nhìn đối phương đang chờ đợi lắng nghe, thở dài một tiếng và bộc bạch:
“Tôi ban đầu đã xác định Ngạn Hi là vợ tương lai của mình, không hề vì chuyện biến động giữa công ty với nhau mà xoay chuyển tâm ý. Nhưng hiện tại Hoàng Linh San mang thai là con của tôi... Về tình về lý, tôi vốn không nên bạc đãi mẹ con họ. Cô ấy cũng xem như an phận, không đòi hỏi gì khác.”
Quản gia Hoàng gật gù, xem như đã hiểu, “Dù như thế nào tôi vẫn dành sự tôn trọng đến hai cô gái ấy, và đối đãi thật chu toàn, cậu Hàn cứ yên tâm.”
Hàn Tần trở vào thư phòng đọc báo cáo, không muốn suy nghĩ chuyện rối ren không có lối thoát kia nữa.
Anh không hề biết vì chuyện đêm nay khiến Hoàng Linh San phấn khích bao nhiêu và khiến Ngạn Hi rơi vào tuyệt vọng bao nhiêu.
Ngạn Hi phờ phạc trở về, so với dáng vẻ long lanh lúc bước ra khỏi nhà thì hoàn toàn trái ngược. Anh Phó theo sau, nhìn cô đầy bất đắc dĩ.
“Anh bảo quản gia Hoàng kêu người nấu cháo tổ yến cho em ăn lót dạ...”
“Không cần.”
Ngạn Hi phủi tay anh Phó đang muốn đỡ lấy dáng vẻ liêu xiêu của cô ra một mình bước vội lên cầu thang.
Đúng lúc vừa đi lên thì trông thấy dáng vẻ thướt tha của Hoàng Linh San trong chiếc maxi dài màu vàng, tóc xõa xuống trông thật kiều diễm và gợi cảm.
Sắc mặt Ngạn Hi trong phút chốc tái đi vài phần, vì nghĩ tới nghĩ lui không dám tin, nhanh như vậy Hàn Tần đã chịu đón cô ấy về biệt thự Hàn gia.
Trong lòng cô như có vết cắt.
Hoàng Linh San khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ủy mị, nhưng không hề hống hách như thái độ của Ngạn Linh ngày trước.
“Ngạn Hi! Chuyện đó tuy rằng thất bại, nhưng mà Ngạn Tuấn vẫn rất hận người muốn dồn ông ta vào chỗ chết...”
“Người gắn chip là cô, cô dùng ánh mắt đó là sao?”
Hoàng Linh San nín lặng.
Ngạn Hi sấn tới, ánh mắt thâm trầm, “Cô bám chặt cây đại thụ Hàn Tần đi, tôi không so đo hay tranh giành nhàm chán với cô. Từ nay... nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần tôi nghe phong phanh cô đặt điều thị phi về tôi... thì đừng trách tôi lên cơn điên phá tan giấc mộng đêm hè của cô.”
Hoàng Linh San nhếch môi cười giễu, không hề bị dáng vẻ xù lông nhím của Ngạn Hi thách thức và chọc giận, cô ưỡn ngực bước tới, mạnh mẽ nói.
“Hàn Tần không phải là chỗ dựa duy nhất, mà chính là đứa bé này. Nó đến thật đúng lúc...” Hoàng Linh San vuốt xuống bụng dưới, ánh mắt ngạo nghễ, cố ý phô ra vẻ hạnh phúc khiến Ngạn Hi căm tức.
Ngạn Hi giống như bị nghẹn lại ở cổ họng, đau rát khó chịu như muốn gào thét, nhưng cô không thể gào thét trước mặt cô ta, để mặc cô ta đắc ý.
“Vậy thì cô nhớ giữ đứa bé an toàn. Hàn Tần là loại người thâm hiểm và tàn nhẫn... chỉ cần cô phạm sai, hắn chưa chắc lưu tình.”
Ngạn Hi cố ý hăm dọa Hoàng Linh San để làm giảm nhuệ khí của đối phương sau đó nhanh nhẹn trở về phòng và thu dọn đồ đạc.
Biệt thự Ngạn gia đã lấy về được, cô không cần phải làm khó chính mình mà ở lại đây, nhìn đôi dâm phu dâm phụ liếc mắt đưa tình, lời lẽ thân mật...
Nghĩ đến đã buồn nôn.
Anh Phó ở dưới nhà hút thuốc, rất nhẫn nại đợi Ngạn Hi mang hành lý ra.
Hàn Tần từ trên lầu nhìn xuống, bất giác sợ hãi. Trong phút chốc liền có thể suy đoán Ngạn Hi muốn rời đi.
Anh vội vã chạy xuống lầu, trong lòng điên cuồng gào thét.
Anh không quên mình đã hại Ngạn Hi thê thảm ra sao? Không quên tình ý cô dành cho Dương Ân như thế nào... Và ngay chính giây phút này, anh nhìn ra bản thân không muốn Ngạn Hi rời đi.
“Ngạn Hi!”
Hàn Tần giật mạnh vali trong tay Ngạn Hi ném về một góc, trong lòng nóng như lửa đốt trách mắng cô: “Em không được đi, ở đây không phải nơi em muốn đến thì đến muốn đi thì đi.”
‘Bốp’
“Mẹ ki*p! Anh ăn nhầm phải thứ gì mà ngông cuồng như vậy?”
Ngạn Hi dùng hết sức tát mạnh vào mặt Hàn Tần, vẻ mặt căm tức đến méo mó khó coi.
“Anh rước yêu nữ đó về nhà, tôi chờ tháng ngày sau này anh oai phong được bao lâu. ‘Nước sắp suy vong tức có yêu nghiệt’ anh cũng biết nhìn người quá chứ?”
Hàn Tần trừng mắt với Ngạn Hi, không chút để tâm kéo mạnh tay cô trở vào nhà.