Giữa trưa nắng nóng, An Giai Kỳ hiện tại là đang ở trong phòng làm việc của Lãnh Dạ, không hiểu sao hôm nay cái điều hòa phòng tập nhảy của An Giai Kỳ nó lạ lắm, cậu với Trịnh Phi Mặc tranh nhau cái điều khiển người muốn bật, người muốn tắt, dây dưa một lúc thì nó tịt luôn nên An Giai Kỳ đành vác mặt lên phòng làm việc của Lãnh Dạ, ai mà ngờ điều hoà trên này cũng vừa mới hỏng hôm qua.
Ngồi trên ghế sofa, An Giai Kỳ uống cốc nước chanh đá, nóng không chịu nổi, cậu than thở với Lãnh Dạ:"Chú, sao chú nghèo thế, đến cái phòng làm việc lắp mỗi cái điều hoà sao mà mát được".
Lãnh Dạ đang làm việc thì ngưng lại, hắn cầm chiếc quạt tay tiến đến phía An Giai Kỳ quạt cho cậu rồi nói:"Phải rồi phải rồi, chú nghèo lắm, tài sản có mỗi cái công ty vài tỷ bọt ý, tài khoản ngân hàng cũng chỉ có vài con số, nghèo rách mồng tơi, nghèo rơi nước mắt được chưa".1
Nghe xong An Giai Kỳ liếc mắt nhìn Lãnh Dạ, nghe có thấy tốt đấm không.
Tự nhiên thấy nhớ món kem ba làm, chắc tiệm cũng sắp bán kem rồi, sắp vào mùa hè rồi.
Nghĩ đến về nhà, An Giai Kỳ mắt sáng lên nói với Lãnh Dạ:"Chú chú, hay là chủ nhật này về nhà em đi, tiện ra mắt luôn".
Lãnh Dạ vừa quạt cho cậu vừa nói:"Còn ra mắt gì nữa, sắp thành người nhà đến nơi rồi còn gì, không phải chú quen gia đình em từ trước rồi hay sao? cần gì phải ra mắt".
Cậu bĩu môi nói:"Hình thức đó, là hình thức đó, cái gì cũng có quy củ, đối với ba thì chú là khách, đối với em chú là người yêu, em đưa chú ra mắt gia đình là hình thức vốn có mà".
Lãnh Dạ phì cười nói:"Được rồi được rồi, nghe em hết".
Tối đến, sau khi về đến nhà, An Giai Kỳ chạy lên phòng tắm rửa, còn Lãnh Dạ thì bỏ tập hồ sơ sang một bên, đi vào bếp làm bữa tối.
Tắm xong An Giai Kỳ xuống phòng khách, lấy điện thoại trên bàn trà, mở dãy số quen thuộc gọi rồi bấm gọi.
Chuông điện thoại vang lên, An Giai Kiên bỏ lại công việc dang dở, thấy con trai út gọi thì vui mừng vội nhấp máy:
"Alo"
"Alo ba à"
"Ừ ba đây, hiếm khi thấy con trai út gọi tới, nói đi, có chuyện gì không?"
"Ơ kìa ba, cứ có chuyện mới được gọi à? con nhớ ba thì không được gọi à" (giọng nói trách móc)
"Haha, con gọi lúc nào chẳng được, gọi nửa đêm còn được"
Nói chuyện qua loa một hồi, An Giai Kỳ mới vào chủ đề chính:
"Ba, thật ra con muốn nói...."
Thấy con trai cưng cứ ấp úng, An Giai Kiên cảm giác như sắp có biến vội vàng hỏi:
"Sao vậy con, có chuyện gì mà cứ ấp úng vậy, đừng làm ba sợ".
Nghe vậy cậu bật cười nói:
"Không có gì đâu ba, chỉ là chủ nhật tuần này con về ra mắt người yêu"
An Giai Kỳ vừa nói xong, An Giai Kiên Giang cảm giác như sét đánh giữa trời quang, An Giai Kiệt đang cầm đống rổ bằng nhôm, nghe thấy em trai nói ra mắt người yêu thì liền giật mình làm rơi đống rổ xuống sàn tạo ra tiếng kêu Choang chói tai.
Quả là một tin động trời, An Giai Kiên sốc nặng, ông tưởng mình nghe nhầm hỏi lại:
"Con...con nói gì?"
"Con nói chủ nhật này con về sẽ ra mắt người yêu ạ"
"Đoàng, tiếng sấm nổ vang trong đầu ông, An Giai Kiệt vừa nhặt đống rổ lên lại lần nữa làm rơi.
Thôi rồi, cục vàng cục bạc nhà An gia sắp đi lấy chồng rồi.
Thấy ba không nói gì, An Giai Kỳ tưởng ba bị sao thì vội quan tâm hỏi han:
"Alo ba, ba còn đó không?"
An Giai Kiên vội bình tĩnh lại, ông nói:
"A, ba...ba còn có việc, chủ nhật con cứ đưa bạn trai về, ba sẽ chào đón Nồng hậu"
An Giai Kỳ:"..."
Nói xong An Giai Kiên liền cúp máy.
An Giai Kỳ còn chưa kịp chào tạm biệt.
Làm cơm canh xong, đợi cậu nói chuyện điện thoại xong, thì tiến đến bế xốc cậu lên nói:"Đi ăn cơm".
An Giai Kỳ phì cười:"Em có chân mà, chú bế làm gì".
Lãnh Dạ cười nói:"Chân thì không chịu đi dép, sàn thì lạnh, nhỡ ốm thì sao?".
An Giai Kỳ hết nói nổi với Lãnh Dạ.
__________
Chủ nhật đến, 8h sáng Lãnh Dạ cùng An Giai Kỳ khởi hành đi đến nhà An Giai Kỳ.
Đến nơi, An Giai Kiên đi ra đó tiếp:"Kỳ à, lâu lắm mới thấy con về, Lãnh Dạ cũng đến chơi à, cơ mà người yêu của con đâu Kỳ?".
An Giai Kỳ kéo Lãnh Dạ lại gần mình nói:"Trịnh trọng giới thiệu với ba, đây là người yêu con".
An Giai Kiên cùng An Giai Kiệt đứng hình trong giây lát, thấy bên ngoài có vẻ không thích hợp, Lãnh Dạ chủ động nói:"Bên ngoài nói chuyện không thích hợp, mọi người cùng nhau vào trong đi".
Nghe vậy mọi người cùng vào trong nhà.
Vì hôm nay đón tiếp người yêu của An Giai Kỳ nên An Giai Kiên trực tiếp đóng cửa hàng luôn.
Ngồi trên bàn, không hiểu sao không khí có vẻ nặng nề, An Giai Kiên không vòng vo tam Quốc mà hỏi thẳng:"Hai đứa quen biết lâu chưa?".
An Giai Kỳ nhanh nhảu định trả lời thì An Giai Kiên nói:"Ba không hỏi con, ba hỏi Lãnh Dạ".
Lãnh Dạ trả lời:"Được vài tháng rồi".
Ông hỏi tiếp:"Chén nó chưa?".
Hắn thật thà trả lời:"Rồi ạ".
An Giai Kiên sắp phun máu luôn rồi, bọn trẻ thời nay manh động thật, đâu như ông, ngày xưa lúc hẹn hò đến cái nắm tay còn không dám huống chi là hai đứa nó còn lăn giường với nhau luôn rồi.
An Giai Kiên lúc này rơi vào trầm lặng, sốc thật sự.
Tuy là vậy nhưng trong lòng ông vẫn yên tâm hơn khi An Giai Kỳ quen với Lãnh Dạ, tuy có hơi chênh lệch tuổi tác nhưng không sao, vẫn hơn mấy tên vớ va vớ vẩn.
Ngồi nói chuyện một lúc thì An Giai Kiên kêu An Giai Kỳ đưa Lãnh Dạ lên phòng nghỉ ngơi, còn ông và An Giai Kiệt đi làm bữa trưa.
Đưa Lãnh Dạ lên phòng, vừa mới đóng cửa phòng lại, cậu và hắn nhìn nhau rồi bật cười, An Giai Kỳ không ngờ ba vậy lại đồng ý cho cậu và hắn quen nhau, rồi còn nói là giao An Giai Kỳ cho Lãnh Dạ, bắt hắn phải chịu trách nhiệm với cậu rồi dặn dò đủ kiểu, còn kêu Lãnh Dạ mau mau rước An Giai Kỳ về nữa, khác nào muốn đuổi cậu đi lấy chồng đâu, như kiểu sợ con mình ế vậy.
Đến trưa, Lãnh Dạ và An Giai Kỳ xuống ăn cơm, như thói quen, Lãnh Dạ gắp món ngon cho cậu, gỡ xương cá ra rồi đút cậu ăn, nhìn thì hạnh phúc thật đấy nhưng đối với hai người đang ăn nào đó thì muốn đuổi họ đi ngay lập tức, làm ơn đi, ở đây còn có người đó.
An Giai Kiệt không nhịn được liền bắt trước hai người, lấy miếng cá gỡ xương ra rồi gắp vào bát An Giai Kiên nói:"Ba~ miếng này ngon nè, ba ăn đi".
An Giai Kiên cũng phối hợp với con trai cả:"Ưm, ngon quá, ba muốn ăn cái kia nữa, con gắp cho ba với".
Anh trả lời:"Đâu? món nào để con gắp cho a~".
Ông chỉ vào món rau xào nói:"Món đó đó".
Bắt chước mà còn dẹo hết chỗ nói.
An Giai Kỳ cùng Lãnh Dạ nhìn thấy cảnh này thì ba chấm, làm ơn đi, bắt chước thì đừng có phô trương quá được không?.
Cả bốn người nhìn nhau rồi cười, bữa coi mắt này đúng thật là thuận lợi và vui vẻ.
Đến tối, Lãnh Dạ ở lại qua đêm, đang định đi tắm thì chợt nhớ ra mình không mang theo quần áo, hắn vội hỏi:"Kỳ, em có bộ quần áo nào không cho chú mượn".
An Giai Kỳ liền đi đến tủ quần áo, cậu lục lọi tìm mãi thì thấy một bộ cũng coi như rộng mà đưa cho Lãnh Dạ.
Nhìn thấy bộ này, Lãnh Dạ lập tức đen mặt, muốn tìm bộ khác nhưng lại hết, cũng không thể trần truồng mà đi ra ngoài nên đành phải mặc.
Vừa mới tắm xong, Lãnh Dạ đi ra khỏi phòng tắm thì bắt gặp ba cha con nhà An gia đang chơi cờ, cả ba người cùng nhìn về phía Lãnh Dạ rồi bật cười ha hả, bởi vị bộ Lãnh Dạ mặc in hình con vịt, mà Lãnh Dạ mặc lên phải nói là trẻ con hết sức.
An Giai Kỳ mặc bộ ngủ con mèo tiến đến phía Lãnh Dạ cười ôm bụng nói:"Chú....haha...chú mặc đẹp ghê....hahaha....".
Lãnh Dạ đen mặt, hắn trực tiếp bế An Giai Kỳ lên rồi xin phép An Giai Kiên đi về phòng, cậu thì mặc kệ bị bế lên như bế công chúa mà cười ha hả.
Về đến phòng, Lãnh Dạ khoá trái cửa lại, đặt An Giai Kỳ xuống giường, đè cậu xuống, lúc này An Giai Kỳ mới ngừng cười, chứ cuời nữa là đêm nay chết chắc.
Thấy cậu không cười nữa, Lãnh Dạ nói:"Sao? không cười nữa đi".
An Giai Kỳ im bặt, cười nữa là có biến cho xem, cậu vội đẩy Lãnh Dạ ra, để hắn nằm xuống giường rồi cũng nằm ôm lấy hắn nói:"Rồi rồi, em không cười nữa, đi ngủ thôi, mai còn đi làm".
Lãnh Dạ cũng không truy cứu nữa, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia rồi cả hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ ngon lành..