Từ ngày hôm Lãnh Dạ từ nhà chính trở về, An Giai Kỳ thấy hắn có vẻ khác lạ, nhiều lúc hắn luôn rơi vào trầm tư, cũng ít trêu ghẹo cậu hơn thì phải.
Buổi tối, An Giai Kỳ lén lút đi vào thư phòng, cậu rón rén đi đến phía Lãnh Dạ, hắn phì cười nói:"Có gì mà phải rón rén thế, giấu chú làm chuyện gì bất hợp pháp đúng không?".
An Giai Kỳ nhảy vồ lên người Lãnh Dạ, ôm lấy cổ hắn làm nũng nói:"Chú, chú dạo này bị sao ý, chẳng thèm quan tâm người ta".
Ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, Lãnh Dạ hôn chụt cái lên môi An Giai Kỳ nói:"Thật sao? chú không quan tâm em mà em lại lên cân à? lại có thêm tí thịt à?".
An Giai Kỳ chu môi nói:"Không phải thế, dạo này chú hay rơi vào trầm tư lắm, cũng ít trêu ghẹo em, chú có việc gì sao?".
Lãnh Dạ dịu dàng xoa đầu cậu nói:"Chỉ có Kỳ là hiểu chú nhất, dạo này lo mấy việc linh tinh mà phiền cả não".
Cậu vội dùng hai đầu tay day day thái dương của Lãnh Dạ hỏi:"Đỡ hơn chưa?".
Tâm trạng liền trở nên vui vẻ, Lãnh Dạ ôm chặt lấy An Giai Kỳ, đầu dựa vào ngực cậu nói:"Không biết kiếp trước chú đã làm gì tốt lắm hay sao mà kiếp này lại có được người yêu như này vậy".
__________
Sáng hôm sau, An Giai Kỳ đang ở trong phòng studio thu âm, sau khi thu âm xong, cậu đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không lành, mắt liên tục bị giật giật.
Một cuộc điện thoại gọi đến, thấy là số lạ nhưng linh tính mách bảo rằng cậu nên nghe nó.
Nhấn phím nghe, áp máy vào tai, An Giai Kỳ nói:
"A...alo, ai vậy ạ?"
Đầu dây bên kia liền trả lời:
"Cậu là An Giai Kỳ?"
"Dạ...dạ đúng vậy, cho hỏi vị tiên sinh là...."
"Tôi là ông nội của Lãnh Dạ, Lãnh Cao"
An Giai Kỳ liền nhận người nhà:
"A...chào ông nội, ông gọi cháu có việc gì không ạ?"
Ông nội Lãnh:
"...."
Không biết có phải ở cùng Lãnh Dạ quá lâu hay không mà cái liêm sỉ nó đâu rồi không biết, vừa biết người đó là ông nội của Lãnh Dạ thì liền nhận người nhà luôn.
Lãnh Cao giọng không vui nói:
"Tôi muốn gặp cậu để nói chuyện"
An Giai Kỳ hí hửng:
"A, bàn chuyện hôn sự của tụi con đúng không ạ? vậy cũng được nha, cần con gọi cho ba con đến không ạ?"
Lãnh Cao trầm cảm, bộ cậu ta không có liêm sỉ sao? ông tức giận nói:
"Cậu không có liêm sỉ à?"
An Giai Kỳ thản nhiên nói:
"Tại ở cùng cái người chuyên gia đánh mất liêm sỉ khi gần cháu nên cháu bị lây theo"
Lãnh liêm sỉ lúc này:"Hắt xì, ai đang nói mình vậy?".
Sau một hồi đấu khẩu, Lãnh Cao hạ cơn giận xuống, ông điềm tĩnh nói:
"Chủ nhật này tôi muốn gặp cậu, địa chỉ tôi sẽ gửi sau"
Nói xong Lãnh Cao liền cúp máy, An Giai Kỳ bỏ máy điện thoại ra khỏi tai, cậu vuốt tóc ra đằng sau, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén bao ngầu nói:"Haizzzz, lại chuẩn bị chiến đấu rồi đây.
Đến tối, trở về nhà ăn uống xong, An Giai Kỳ không do dự mà nói với Lãnh Dạ:"Chú, hôm nay ông nội chú gọi cho em".
Lãnh Dạ vừa ôm cậu vừa làm việc liền ngưng lại, nói:"Ông ấy gọi cho em? chắc ông ấy lại theo dõi chú rồi".
An Giai Kỳ ngạc nhiên hỏi:"Chú, chú không sợ à?".
Lãnh Dạ thản nhiên trả lời:"Sao chú phải sợ, trên đời này có nhiều thứ chú sợ nhưng chú chỉ sợ em là nhiều nhất thôi".
Cậu phì cười:"Ơ hay, em có làm gì đâu mà chú sợ".
Hắn hôn vào má cậu nói:"Sợ cái nóc nhà".
Hai người cứ thế mà nói chuyện rồi lại hihi haha cười rồi còn tình tình tứ tứ.
Nói chuyện được một lúc, Lãnh Dạ mới nói vấn đề chính:"Vậy em định đối phó như nào? cần chú giúp không?".
An Giai Kỳ tự tin nói:"Không cần, em tự đối phó, chỉ là sợ chọc tức ông thôi".
Lãnh Dạ nhướng mày:"Hửm?".
An Giai Kỳ cười ranh mãnh.
Đúng 7h sáng, một tin nhắn được gửi tới, là một quán cà phê nọ, An Giai Kỳ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Lãnh Dạ thì ở nhà hóng tin, thật đáng mong chờ.
Đến điểm hẹn, An Giai Kỳ mặc lên trên người bộ quần áo trông rất lịch sự nhã nhặn, thấy có người đang ngồi trong góc, cậu biết đấy là ông nội Lãnh thì liền đi tới chào hỏi:"Chào ông nội, con là An Giai Kỳ, người yêu của Lãnh Dạ".
Lãnh Cao nhìn An Giai Kỳ một lượt rồi chẳng thèm quan tâm, để cậu ngồi xuống, ông vào thẳng vấn đề:"Nói đi, bao nhiêu tiền thì cậu mới rời khỏi Lãnh Dạ".
An Giai Kỳ bắt đầu rơm rớm nước mắt:"Ông, sao ông lại như vậy, chúng cháu yêu nhau là thật lòng".
Ông lão nghe vậy thì cười khinh bỉ, mấy cái phim thần tượng các kiểu cũng có cảnh này, xem chán rồi.
Lãnh Cao liền đưa tấm thẻ đen nói:"Tấm thẻ này không phải ai muốn là cũng có, nhiêu đây cũng đủ để cậu sống cả đời".
An Giai Kỳ nhìn tấm thẻ hai mắt sáng lên nhưng vẫn giữ làm giá nói:"Ông, ông đừng như vậy mà".
Cao Lãnh thấy ánh mắt cậu vừa sáng lên nhưng lại giả bộ làm giá, ông lấy thêm tấm thẻ VIP đặt lên, nói:"Bằng này đã đủ chưa?".
Giọt nước mắt liền rơi xuống, cậu lấy khăn giấy lau nước mắt nói:"Như này cũng quá ít đi, dùng không bõ".
Ông nội Lãnh hộc máu, không ngờ Lãnh Dạ lại quen phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch lại còn tham lam, ông tức giận nói:"Vậy thì bao nhiêu cậu mới chịu rời khỏi người Lãnh Dạ".
An Giai Kỳ cũng không diễn nữa, ánh mắt khiêu khích nói:"Nhiều lắm, chỉ sợ ông không đáp ứng được".
Ông cười khinh bỉ nói:"Thì ra cậu cũng chỉ là cái loại tham tiền, cậu đến bên Lãnh Dạ cũng chỉ vì tiền của nó mà thôi".
An Giai Kỳ cười nhếch môi, trên người toả ra khí thế áp bức, ánh mắt trở nên sắc bén nói:"Thưa ông, cháu đến bên Lãnh Dạ đúng là vì tiền, chú là kho báu quý giá của cháu, dựa vào đâu mà cháu phải rời xa chú trong khi chú còn giàu hơn cả ông, làm chuyện ấy cũng....E hèm, cũng rất tốt a, lại cao, mẫu người hoàn hảo như vậy thì sao cháu phải bỏ? cháu yêu chú còn không hết, ông nghĩ chút tiền của ông mà đòi cháu phải rời xa chú? trừ khi ông cho cháu nhiều tiền hơn cả chú cho cháu đi ha".
Bị chọc tức, Lãnh Cao không nhịn được liền quát tháo:"Mày...mày đúng là con hồ ly tinh".
An Giai Kỳ cười nhếch nói:"Đúng vậy, cháu là con hồ ly tinh, hồ ly tinh của chú, khiến chú say mê không lối thoát đấy thì sao? ông làm gì được cháu, Lãnh Dạ là của cháu, ai cướp chú ấy, cháu liền khiến họ phải trả giá đắt".
Khẳng định chủ quyền xong, An Giai Kỳ liền tiêu sái giời đi để lại Lãnh Cao tức đến sắp hộc máu.
Nhưng ông ta đang đắc ý, lấy bản ghi âm cuộc trò chuyện gửi đến cho Lãnh Dạ.
Hắn đang làm việc thì nhận được liền mở ra nghe.
An Giai Kỳ rời khỏi quán thì liền trở về nhà.
Vừa về đến nới thì Lãnh Dạ ra đón, hắn nhéo lấy má cậu nói:"Làm tốt lắm".
Cậu chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Lãnh Dạ nói:"Cuộc trò chuyện của em đã bị ông nội ghi âm rồi gửi cho chú, nhóc con được lắm, chú phải phạt vì cái tội ham tiền mới được".
Nói rồi bế An Giai Kỳ về phòng để làm công chuyện.
Khi nghe được đoạn ghi âm, nghe đến lúc An Giai Kỳ hùng hổ khẳng định chủ quyền, Lãnh Dạ trong lòng liền cực kỳ là hạnh phúc nha, không ngờ cái nóc nhà của hắn lại có khí thế như vậy, quả này chọc tức Lãnh Cao không ít.
Nghe cuộc trò chuyện này mà Lãnh Dạ đã bật cười lên không ít lần..