Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 133



Chương 133:

“Hử? Vậy không bằng nhà thiết kế lớn này giúp cho nhà thiết kế của công ty hạng ba của chúng tôi này được mở mang kiến thức, thể hiện một chút đi chứ?” Trần Hà Thu cười lạnh một tiếng, tiến lên đem laptop mở ra để ở trên mặt bàn, mở ra bản thiết kế hình vẽ mới hoàn thành một nửa. Rốt cục cũng thấy được Trần Hà Thu, quả nhiên là cô ấy! Trần Linh Nhi gắt gao nhìn chằm chằm cô:

“Cô là ai, dựa vào đâu mà ra lệnh cho nhân viên của Nguyễn thị?”

Trần Hà Thu ánh mắt đảo qua, lạnh lùng nói: “Vậy có là ai mà dám bình phẩm nhân viên của Ngô thị chúng tôi từ đầu đến chân?”

Trần Linh Nhi cứng lại, ” Tập đoàn Nguyễn thị cho các người công việc làm ăn, là ông chủ của các người! Tôi đây là đại cho chồng tôi đến chỉ đạo công việc của các người!”

“Chỉ đạo công việc?” Trần Hà Thu cười khẽ, nhìn thẻ công việc của cô ta: “Nguyễn thị thuê cô làm tổng giám đốc?”

“Công ty của chồng tôi, tôi muốn làm gì thì làm, Hoàng Phúc nói nếu một ngày nào đó tôi không muốn làm tổng giám đốc thì có thể tùy tùy lúc mà làm phu nhân chủ tịch.” Nói xong, cô ta đắc ý hất lên cằm, một bộ dáng hếch mũi lên nhìn người. Trương Thành Khiêm huých tay Trần Hà Thu, nhỏ giọng nói:

“Giám đốc Nguyễn có thể để ý loại mặt hàng này sao? Ánh mắt cũng thật là lợi hại.”

Ngô Nhật Lâm bĩu môi: “Chậc chậc, không cần cô ta tới gần mà ngửi từ xa cũng có thể  ngửi được mùi hồ ly, ngạt thở chết mất, dù sao tôi cũng không lí giải được loại thưởng thức khác người này.”

Trần Hà Thu không nói gì, cúi đầu điều chỉnh thử laptop, không nói một lời.”

Trần Linh Nhi ho nhẹ hai tiếng, đưa thẻ công việc của mình ra, nói: “Nhà thiết kế phụ trách hạng mục này của công ty các người là ai?”

Trương Thành Khiêm bước lên: “Là tôi.”

Trần Linh Nhi liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nhíu mày: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Bốn mươi.”

“Người bốn mươi tuổi hẳn là rất ít chơi trò chơi phải không? Kinh nghiệm của anh tôi tạm thời không bình luận, nhưng tuổi của anh quá lớn rồi, làm sao có thể thiết kế ra trò chơi tốt? Chủ tịch Ngô…”

Ngô Nhật Lâm không kiên nhẫn lên tiếng: “Cô Trần mời cô nói.”

“Công ty của các người không có nhà thiết kế nào trẻ tuổi sao?”

Ngô Nhật Lâm nhìn thoáng qua Trần Hà Thu do dự. Trần Linh Nhi lấy từ trong túi văn kiện ra một chồng văn kiện ném lên trên bàn:

“Hạng mục này làm thật sự quá kém, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho việc Nguyễn thị chúng tôi lại làm ra loại đồ vật như thế này.”

Trên mặt Ngô Nhật Lâm đã lộ rõ vẻ mất hứng: “Cô Trần, phương án này chính là Giám đốc Nguyễn tự mình xem qua, rồi thông qua.”

Trần Linh Nhi lạnh lùng cười: “Ý của chủ tịch Ngô là tôi cố ý tìm các người để tìm lỗi?”

Ngô Nhật Lâm cười khẽ: “Sao lại có thể, nếu cô có thể đại diện Giám đốc Nguyễn thì tự nhiên cũng có thể đại diện tập đoàn Nguyễn thị.”

Trần Linh Nhi vừa lòng gật đầu, ngón tay sơn màu đỏ thẫm chỉ vài chỗ trên tư liệu: “Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa, đây là thiết kế kiểu gì vậy, mặt đất chiếm tích lớn như vậy, không phải lãng phí tài nguyên sao? Các người thực cho rằng đất rất rẻ ư, có thể để cho các người tùy ý lãng phí sao?”