Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 141



Chương 141:

Trần Mộc lắc đầu: “Cơ thể của anh, ngay cả cha cũng bỏ, em còn lưu luyến cái gì? Sống chết mặc anh thôi.”

“Làm sao có thể như thế chứ,” đôi mắt của Trần Hà Thu nhức nhối, “anh sẽ khỏi bệnh nếu chăm sóc tốt bản thân và uống thuốc điều đặn”.

Có lẽ bởi vì không muốn Trần Hà Thu khóc, Trần Mộc chỉ có thể gật gật đầu: “Được.”

Sau khi ca phẫu thuật thành công, Trần Mộc buồn ngủ, Trần Hà Thu đắp chăn cho anh thì được y tá gọi ra.

“Cô có phải là người nhà của bệnh nhân Trần Mộc không? Bác sĩ muốn cô đến gặp để nói về tình trạng của bệnh nhân.”

Trần Hà Thu gật đầu: “Được, tôi đi qua ngay.”

Văn phòng của bác sĩ cách đó không xa, Trần Hà Thu bước tới và gõ cửa.

Bác sĩ mặc áo khoác trắng phòng thí nghiệm, nhìn tập hồ sơ trong tay, nhất thời cau mày: “Tình trạng của anh trai cô không được khả quan, lần này được phát hiện kịp thời, nếu không tôi sợ rằng lần phẫu thuật này sẽ không tốt.”

Trần Hà Thu luôn biết anh trai Trần Mộc bị bệnh tim bẩm sinh, cô đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả này, cô hỏi: “Bác sĩ, có cách nào khác để cứu anh tôi không?

Bác sĩ ngập ngừng nói: “Chỉ có một, đó là thay tim. Cô cũng biết tim phải ghép trong cơ thể sống. Chi phí không nhỏ, lại phải chờ thời điểm tìm được trái tim phù hợp không dễ”.

Trần Hà Thu khẽ cắn môi: “Giá bao nhiêu?”

“Tính ra tất cả phí phẫu thuật và các thứ khác, ít nhất cũng phải tầm bảy trăm triệu hoặc một tỷ … Con số này đối với gia đình bình thường có chút không chịu nổi, cho nên hôm nay tôi tới tìm cô muốn  hỏi ý tứ.”

Bảy trăm triệu hoặc một tỷ…

Trái tim của Trần Hà Thu dường như ngâm trong nước đá, đóng băng và tê liệt.

“Người cho…”

“Nếu cô quyết định làm, tôi sẽ giúp cô liên hệ với các bệnh viện lớn xem có người cho phù hợp không, có người cho phù hợp thì tiến hành phẫu thuật ngay, số tiền kia cũng phải chi trả ngay.” Bác sĩ an ủi nói: “Cô Trần, tính mạng anh cô đang bị đe dọa, cô hãy cân nhắc kỹ càng.”

Khung cảnh quá khứ lại hiện ra trước mắt cô, cô run rẩy trong bóng tối, được Trần Mộc cứu cô hết lần này đến lần khác với chiếc bánh mì mà anh lén bỏ lại cho cô.

Trần Hà Thu lau nước mắt: “Làm! Bác sĩ có thể giúp anh trai tôi tìm người cho, tôi sẽ đi lấy tiền ngay lập tức.”

Vào buổi chiều, Trần Hà Thu trở lại phòng bệnh với Trần Mộc cả một buổi chiều, mua cho anh món hoành thánh nhỏ có khả năng tiêu hóa tốt, cuối cùng Trần Mộc nhất quyết muốn cô quay về, khi Trần Hà Thu căn dặn y tá một lúc cô mới quay đầu về phòng trọ nhỏ của mình.

Trong những ngày tiếp theo, cô chỉ đơn giản mang tài liệu ôn tập đến bệnh viện, ngồi bên cạnh giường bệnh của Trần Mộc.

Trần Mộc hỏi cô: “Em định đi nước ngoài à?”

“Ừm, là học thiết kế kiến ​​trúc.” Trần Hà Thu gật đầu.

Trần Mộc nói: “Ra nước ngoài là tốt rồi. Đừng ở trong nước, anh hy vọng em sẽ có một thế giới rộng lớn hơn khi em ra ngoài. Anh tin tưởng em.”

Trần Hà Thu cười: “Đây mới là anh trai của em.”