Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 143



Chương 143:

Trần Hà Thu cố hết sức chịu đựng: “Chị hai, đó là anh trai của chúng ta.”

“Anh à? Chỉ là một con ma bệnh tật mà thôi, cho dù có được cứu đi chăng nữa thì về sau vẫn là một ấm sắc thuốc. Tôi là em gái của anh ta chứ không phải mẹ của anh ta. Chẳng lẽ tôi còn phải nuôi anh ta cả đời sao?”

“Chị không cần lo, tôi sẽ tự lo liệu, được không? Xem như tôi mượn tiền của chị, có thể trả lãi cũng được.” Trần Hà Thu nói: “Chị hai, coi như tôi cầu xin chị, dù sao cũng là mạng của anh trai…”

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông, Trần Linh Nhi trực tiếp cúp máy, kéo số điện thoại của Trần Hà Thu vào danh sách đen, xóa ghi chép cuộc gọi, nhẹ nhàng chào đón: “Hoàng Phúc…”

Nguyễn Hoàng Phúc đỡ cô ngồi lại trên sô pha, đẩy ra không để lại dấu vết: “Em đang mang thai ngồi cho đàng hoàng đi. Vừa rồi là ai gọi?”

“Gọi nhầm số, chào hàng bảo hiểm thôi nên em cúp máy.” Trần Linh Nhi nói.

Nguyễn Hoàng Phúc gật đầu, mặc quần áo vào, nói: “Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh đến công ty.”

Trần Linh Nhi làm nũng kéo cánh tay của anh lại, đem cả người chôn trong lồng ngực anh: “Gần đây anh đều ở nhà cũ, nếu nói là chăm sóc ông nội thì thôi đi, thật vất vả mới tới một lần anh cũng không thể ở cùng em nhiều chút sao? Trẻ con cũng cần được thai giáo, vậy mà không thể lúc nào con cũng được nghe thấy giọng nói của bố mình. ”

Nhìn cái bụng hơi nhô ra của Trần Linh Nhi, Nguyễn Hoàng Phúc cũng không đẩy cô ra mà mặc nhiên ở lại. Những ngày gần đây, quả thật anh ta đã bỏ bê Trần Linh Nhi, An Như nhờ anh ta chăm sóc tốt cho Linh Nhi, anh chỉ có thể làm như vậy.

“Ông xã à, ngày mai đi cùng em đến bệnh viện khám thai được không?”

“Anh sẽ để cậu Châu đi cùng em, công ty…”

“Khi em đến đó, mỗi người chuẩn bị làm mẹ đều có chồng đi cùng, chỉ có em là người duy nhất đi cùng với trợ lý. Mọi người đều nghĩ trợ lý Châu là chồng em, khi hỏi đến em cũng không biết giải thích thế nào…” Nói xong, Trần Linh Nhi nước mắt lưng tròng chực khóc, đôi mắt đỏ hoe: “Nhìn thấy anh công việc bề bộn, em ấm ức cũng không dám nói với anh, sợ sẽ ảnh hưởng đến anh, nhưng trong lòng người ta thật sự cảm thấy rất khó chịu… ”

Nghe vậy trong lòng Nguyễn Hoàng Phúc chua xót, anh vươn tay rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, giọng nói bất giác dịu dàng hơn: “Đừng khóc nữa, ngày mai anh sẽ ở bên em, được chứ?”

Lúc này Trần Linh Nhi mới nín khóc mỉm cười, ôm eo anh: “Ông xã là tốt nhất.”

Nguyễn Hoàng Phúc vỗ nhẹ lưng cô bày tỏ sự an ủi. Dù sao thì Trần Linh Nhi cũng là người phụ nữ của anh, lại mang thai đứa con của anh, anh muốn từ chối nhưng rồi lại không đành lòng.

Trần Linh Nhi ngẩng đầu ghé vào tai anh nói: “Ông xã … chúng ta đã lâu không ở cùng nhau, anh có muốn hay không…”

“Đừng làm loạn, em đang mang thai.” Nguyễn Hoàng Phúc nắm lấy tay cô bỏ qua một bên.

Chuông điện thoại vang lên, phá tan một phòng kiều diễm.

Nguyễn Hoàng Phúc có chút như trút được gánh nặng đẩy cô ra, bước đến bên ghế sô pha nghe điện thoại.

“Ông nội.”

Ông cụ Nguyễn có chút bất mãn nói: “Đã một tháng rồi Hà Thu không có tới nhà cũ, có phải cháu lại làm cho con bé tức giận hay không?”