“Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không thuyết phục cô làm gì nữa, thông thường những người đến xin ly hôn, tôi đều cố gắng hết sức thuyết phục họ hòa giải, nhưng không thuyết phục được, nhưng mà cô gái, cô không phải việc ly cũng do luật sư xử lí thay đấy chứ?”
Trần Hà Thu lắc đầu: “Không có, anh ta tự tới rồi.”
Hà Thu quay lại nhìn Nguyễn Hoàng Phúc: “Lấy giấy tờ của anh ra đi, giải quyết nhanh thôi sẽ không làm lỡ thời gian của anh đâu.”
Từ khi Nguyễn Hoàng Phúc đi vào anh ta cứ luôn cau có, tỏ vẻ khó chịu.
Khi nhìn thấy đôi bạn trẻ vừa rồi, anh đã bị sốc trong giây lát, không thể nhớ ra mình đã cưới Hà Thu như thế nào, dường như trong ấn tượng của anh ta không có bức ảnh nào như vậy.
Mãi đến khi nhân viên đó nói, anh ta mới sực nhớ ra mình thực sự không có ở đây, anh cùng An Như đi Hokkaido ngắm hoa anh đào, chỉ bảo luật sư đến làm thủ tục giùm anh ta.
Khi từ Hokkaido trở về, nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn mà luật sư đưa cho mình, anh ta cũng cáu gắt ném nó vào đống hỗn độn. Mới kết hôn nhưng anh ta chưa bao giờ dành thời gian cho Hà Thu, cũng chính vào ngày đó An Như chết thảm.
Không biết tại sao gần đây anh ít khi nhớ về An Như, là do thời gian đã quá lâu, hay là anh không yêu An Như nhiều như anh nghĩ? Ấn tượng mà An Như để lại trong anh ngày càng mờ nhạt, dần dần lấp đầy trong kí ức của anh là Hà Thu.
Quỳ trước linh cữu của An Như, Hà Thu cầu xin anh ta nguyện vọng giữ lại đứa bé trong bụng mình.
Để có được một trăm đô hoa hồng, Hà Thu đã phải cố gắng chịu đựng uống rượu hết chai này đến chai khác.
Đối diện trước lời buộc của anh ta, Hà Thu thanh minh hết lần này đến lần khác, rằng cô không liên quan đến cái chết của quản gia.
Còn có cuối cùng Hà Thu đã thỏa hiệp và bị cảnh sát bắt đi.
Trong suốt năm năm Hà Thu ngồi tù, Nguyễn Hoàng Phúc dường như chưa bao giờ nghĩ đến cô, nhưng khi biết được sự thật về cái chết của An Như và quản gia, trái tim thất lạc bấy lâu nay của anh ta bắt đầu đập loạn xạ.”
Ngay lúc đó anh biết rằng đây không phải là một điềm lành. Cuối cùng anh vẫn động lòng.
“Nguyễn Hoàng Phúc?” Hà Thu thấy anh không phản ứng liền giục nhẹ.
Hà Thu đưa tay về phía anh: “Nhân viên cần có giấy chứng nhận để giải quyết.”
Nguyễn Hoàng Phúc nhíu mày, trong tay nắm chặt giấy kết hôn, chỉ là không muốn đưa cho cô.
Hà Thu không đợi được nữa, trực tiếp đi tới lấy giấy kết hôn từ trong tay anh, để cùng bản của cô, rồi đưa cho nhân viên.
Nhân viên nháy mắt ra hiệu với Hà Thu tỏ ý: “Là cậu ấy ?”
Hà Thu gật đầu: “Vâng.”
“Nhìn năm, sáu người như vậy? Làm sao lại không phải là nhân sự?” Cô nhập vào máy tính một lúc, sau đó liền thu lại cuốn sổ màu đỏ, rồi đưa cuốn sổ màu xanh đã làm xong ra: “Được rồi, đã giải quyết xong. Cô gái à, lần sau nhất định phải mở to mắt ra”