“Loại nhập khẩu bảy trăm hai mốt nghìn, loại trong nước thì một trăm bốn mươi nghìn”.
Hà Thu cuối cùng nhớ ra tại sao cô lại cảm thấy quen, lần trước đi mua thuốc tránh thai không phải là cùng một câu như vậy sao?
Cho nên lần này.
“Tôi lấy loại nhập khẩu.”
Nhân viên bán thuốc dường như rất vui mừng, nhanh chóng giúp cô thanh toán. Hà Thu trả tiền, trực tiếp mở gói thuốc ra và nuốt xuống một viên.
Nhân viên bán thuốc sửng sốt: “Không cần uống chút nước sao?”
Hà Thu lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có thể uống như vậy”
Ra khỏi hiệu thuốc, Hà Thu đi bộ một lúc rồi đến hộp đêm Dạ Yến. Cả ngày ở đây đều không mở cửa, ngay cả bãi đỗ xe bên ngoài lúc này cũng trống không, chỉ có vài bác nhân công đang lau dọn sàn. Chị Trân thấy cô về, lập tức chào hỏi cô:
“Rose sắp tới rồi, kế hoạch ngày mai có thay đổi”
Bên ngoài hộp đêm Dạ Yến, chiếc Maybach màu bạc chậm rãi dừng lại, nhìn theo một dáng người mảnh khảnh bước vào. Một lúc sau, mới dần dần lái xe đi.
Gọi điện thoại cho trợ lí Châu: “Gửi vào tài khoản Hà Thu 17 tỉ rưỡi, không, 35 tỉ đi.”
Mặc dù khi ly hôn Hà Thu không yêu cầu bất cứ thứ gì, nhưng anh vẫn muốn giúp cô trả hết nợ, đặc biệt là món nợ của Lê Anh Huy.
Vừa cúp máy, lại nhận được cuộc gọi của ông Nguyễn.
Anh nghe máy: “Ông nội.”
“Thằng xấu xa này, Tết Trung thu cùng với Hà Thu về nhà đi.”
Nguyễn Hoàng Phúc nhíu mày: “Ông nội, hôm nay công ty rất bận, hôm khác…”
Ông Nguyễn tức giận trực tiếp ngắt lời: “Bận bận bận, cả ngày đều bận, vậy cần cháu trai để làm gì? Ngay cả khi ông ốm nhập viện cũng đều là Hà Thu luôn chăm sóc ông, còn cháu thì sao?”
Nguyễn Hoàng Phúc tự biết mình có lỗi, thỏa hiệp nói: “Được, vậy tối nay cháu về thăm ông.”
“Cháu về có tác dụng gì, đưa Hà Thu về cùng đi!” Ông Nguyễn thở dài tiếc nuối: “Thật tiếc, lần trước không để cho con bé mang thai, lần này ông sẽ cho các cháu một cơ hội, tranh thủ một lần trúng đích đi.”
Ông Nguyễn chỉ có chuyện này mới thể hiện được sức sống trỗi dậy của mình.
Nguyễn Hoàng Phúc nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói cho ông nội biết tin tốt là ông sắp có chắt.
“Ông nội, Linh Nhi có thai rồi.”
Ông Nguyễn giận tím mặt: “Cái gì?”
Nguyễn Hoàng Phúc vừa lái xe vừa kiên nhẫn giải thích: “Đã mang thai bốn tháng rồi, luôn sợ rằng ông không chấp nhận nên giấu ông…”
“Thằng khốn! Anh bảo giờ tôi phải nói anh thế nào mới tốt?” Ông Nguyễn tức giận nói run run: “Hà Thu có gì không tốt mà anh phải ở với hồ ly tinh kia? Anh thật là làm tôi tức chết! Anh…”
Ông Nguyễn thở hổn hển, ngay sau đó truyền đến tiếng kêu của người giúp việc và tiếng điện thoại rơi xuống ở đầu bên kia.
Nguyễn Hoàng Phúc trong lòng sợ hãi: “Ông nội, ông nội?”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hoảng hốt của người giúp việc: “Cậu chủ, ông ngất rồi!”
“Nhanh, đưa ông tới bệnh viện, tôi lập tức tới ngay.”