“Tôi thích hoa tươi hơn.” Hà Thu cười dịu dàng: “Kim cương và vàng quá mức lộng lẫy rồi, vẫn là tự nhiên một chút thì tốt hơn hơn.”
Giám đốc Hoàng có chút ngại ngùng thu tay lại, không khỏi rời bắt bởi cô.
Người phụ nữ này khi ngồi cũng đã rất có khí chất rồi, ai ngờ rằng khi đứng lên lại càng mảnh mai thanh lệ. Chiếc váy màu trắng này thật hợp với cô ấy, màu sắc của giày cao gót cũng rất nhã nhặn, toàn thân không hề có trang sức nhưng không làm mất đi khí chất thanh tao của cô.
“Mạo muội hỏi cô một câu, cô Trần đây có phải là xuất thân từ gia đình nổi tiếng không?”
Không, chỉ là một gia đình phổ thông mà thôi.” Hà Thu nói: “Nó còn bình thường sơn so với tưởng tượng phổ thông của anh, có khi còn thấp hơn hạng người đó.”
Giám đốc Hoàng trong lòng có chút vui vẻ: “Cũng chẳng sao cả, với điều kiện của cô Trần đây thì kiếm tiền là rất dễ dàng.”
Trần Hà Thu nhíu mày, cười chế giễu, quả thật, cô chính là muốn kiếm tiền.
“Đi thôi, vào trong chọn một thứ, không để phụ nữ ra về tay không – đó là nguyên tắc của tôi.”
Giám đốc Hoàng nói xong, liền tiến đến ôm eo cô đi vào những gian hàng xa xỉ.
Anh ta có lẽ là khách quen ở đây, trên con đường quen thuộc anh đưa cô đến một vài cửa hàng trang sức thử rất nhiều vòng cổ, hoa tai và vòng tay… thấy Hà Thu có vẻ không hào hứng lắm, giám đốc Hoàng đột nhiên vỗ trán cô:
“Tôi còn biết một cửa hàng bán những thứ rất đặc biệt, cô muốn đến không?”
Cô có thể từ chối món quà của giám đốc Hoàng nhưng không thể từ chối yêu cầu của anh.
Cửa hàng này nằm trong một góc khuất, mọi thứ được trang hoàng rất tinh xảo nhưng đặc biệt bí ẩn. Thoạt nhìn như một lâu đài kiểu Âu.
Giám đốc Hoàng nói: “Trong tiệm này hầu như là những đồ cũ vô giá, mỗi món đồ đều có lai lịch của chúng, nếu như em không thích vàng bạc châu báu, hay chọn thứ em thích ở đây.”
Trần Hà Thu hoàn toàn bị giám đốc Hoàng kéo vào nơi kì dị này, nhưng khi bước vào cô đã bị thu hút bởi một chiếc cài áo tương tư đặt ở vị trí rất dễ thấy.
Quá giống….
Cô vô thức tiến vào, xuyên qua tấm kính nhìn chiếc cài áo tương tư màu đỏ sẫm bên trong, thoạt nhìn như đồ Dân Quốc, phong cách cổ xưa, nó được làm rất cung phu, tinh xảo.
Nó giống hệt như thứ mà Nguyễn Hoàng Phúc tặng cô, giống nhau như đúc….
“Cô Trần thích thứ này sao?”
Cuối cùng cũng tìm được thứ Hà Thu thích, giám đốc Hoàng mỉm cười rút thẻ ra: “Ông chủ, chiếc cài áo tương tư này giúp tôi gói lại.”
Ông chủ tiệm nhỏ xin lỗi: “Xin lỗi 2 vị đây, thứ này không bán.”
Giám đốc Hoàng cau mày: “Không bán thì ông bày ra đây làm gì.”
“Cái này do một vị khách gửi cách đây không lâu, nhờ chúng tôi sửa giúp và sẽ đến lấy trong vì ngày tới.”
Ấy,nói tào tháo tào tháo tới, chủ nhân của chiếc vòng tới rồi, nếu hai người thật sự muốn mua có thể thương lượng với chủ nhân của nó.”
Phía sau bỗng có một sự lạnh lẽo u ám khiến người cô như đông cứng lại .
Nguyễn Hoàng Phúc đang đứng trong cửa hàng, nhìn cô ấy một cách phẫn nộ.
Anh ta tỉ mỉ nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó nhìn đến bàn tay giám đốc Hoàng đang ở sau thắt lưng của cô, giọng lạnh lùng: “Cô muốn mua chiếc cài áo này?”