Giám đốc Hoàng cũng sững người một lúc, lướt nhìn Trần Hà Thu, lại nhìn Nguyễn Hoàng Phúc, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Trần Hà Thu lúng túng nói: “Đây là Ngũ Hành Sơn, không phải Hà Nội, không lạnh.”
Nói xong cô chợt nhận ra, bây giờ cũng không phải đầu tháng 10, ngay cả Hà Nội cũng còn đang nóng, thành phố Đà Nẵng nằm trong vùng cận nhiệt đới làm sao có thể lạnh được? Nguyễn Hoàng Phúc bị thần kinh à?
Nguyễn Hoàng Phúc cũng đã ý thức được, khẽ ho một tiếng để che đi sự ngượng ngùng:
“Tôi ít khi đến Đà nẵng, giám đốc Hoàng không có quán quen nào à?”
“Có chứ, có chứ, phía trước rẽ trái sẽ có một quán quen, nghe nói gần đây có vài tiểu mèo hoang ở nước Nga đến ….”
Bẻ tay lái, chiếc xe đi được một đoạn, rồi vững vàng dừng trước cửa quán bar.
Vừa vào cửa, Trần Hà Thu đã bị tiếng nhạc của DJ làm cho chói tai, cũng may bọn họ chọn ngồi ở một bàn khá xa sân khấu.
Vừa ngồi xuống, liền có một cô gái ăn mặc gợi cảm tiến lại: “Ba vị muốn uống gì ạ?”
Giám đốc Hoàng làm ra bộ dáng quen thuộc gọi một ly “say, mơ và chết”, rồi nháy mắt với Nguyễn Hoàng Phúc: “Giám đốc Nguyễn thử xem loại cocktail đặc biệt của quán này xem, đảm bảo sẽ nghiện đấy.”
Anh quay đầu sang hỏi: “Cô Trần, cô uống gì?”
Trần Hà Thu cố kìm chặt lại trái tim đang nhảy nhót của mình nói: “Nước trái cây là được rồi, cảm ơn anh.”
Nước trái cây dĩ nhiên không có thêm hoa hồng, cô gái phục vụ có chút không hài lòng, ghi tên đồ uống xong liền rời đi đến quầy bar lấy rượu.
Trần Hà Thu nhìn dáng vẻ cô ta bước đi mà cảm thấy choáng váng.
Trước kia, cô cũng là một trong những nhân viên như vậy, mặc dù chưa từng lộ liễu như cô gái vừa rồi, nhưng cũng chỉ vì có thể kiếm thêm một ít tiền, và cố gắng thu hút nhiều khách hơn. Cô chợt cảm thấy hối hận, dù sao hôm nay cũng do Giám đốc Hoàng thanh toán, cô nên gọi những đồ uống mắc hơn mới phải, cũng không uổng phí gì.
Nghĩ vậy, cô gọi cô gái vừa rời đi được hai bước phía trước lại: “Cho tôi một ly martini không đá.”
Trần Hà Thu không hiểu tại sao anh lại mang những lời nói chính mình nói với cô: “Không đâu, tôi chỉ cảm thấy uống nước trái cây dường như không hợp phép cho lắm.”
Hai người ở đây đều uống rượu, bản thân cô lại do chính giám đốc Hoàng thuê đi tiếp rượu cùng, đã nhận tiền của người ta, việc cần làm vẫn phải làm.
Đồ uống nhanh chóng được mang đến, cô gái phục vụ gợi cảm ấy vẫn chưa rời đi, mà trực tiếp nghiêng người ngồi xuống cạnh Nguyễn Hoàng Phúc, ánh mắt trêu chọc: “Trước mặt anh đều có mỹ nữ tiếp rượu, anh có cần…”
Nguyễn Hoàng Phúc vừa muốn đẩy cô ta ra, nhưng vừa nhìn thấy nơi bàn đối diện, giám đốc Hoàng nhẹ nhàng khoác tay qua vai Trần Hà Thu, lời nói tới cổ họng lại nuốt xuống, nhướng mày nhìn cô gái sexy bên cạnh: