Trần Hà Thu tâm nhảy một cái, há miệng cắn vào bả vai hắn một cái.
“A.” Nguyễn Hoàng Phúc hít vào một ngụm khí lạnh, tay buông lỏng.
Trần Hà Thu thuận thế từ trong lòng hắn tránh ra: “Vậy tôi ra ngoài trước, giám đốc Nguyễn cứ tự nhiên.”
Dứt lời, cô liền mở cửa chuồn ra ngoài, trong nháy mắt liền để lại Nguyễn Hoàng Phúc đang tức giận mắng thầm trong toilet nữ.
Chờ hắn hồi phục rồi trở lại trong quán bar, Trần Hà Thu đã ngồi ở bên cạnh giám đốc Hoàng, lão đang nghiêng đầu vui vẻ cùng cô nói gì đó khiến cô yêu kiều cười khẽ.
Trong ấn tượng của hắn chưa từng thấy Trần Hà Thu lộ ra nụ cười như thế, từ trước tới nay cô đối với hắn chỉ mang nụ cười cứng ngắc, như mang mặt nạ. Rõ ràng là đang sợ muốn chết nhưng vẫn ép buộc mình phải cười, cười so với khóc còn khó coi hơn.
Nhưng mà cô hôm nay thật sự quá đẹp.
Mái tóc dài buộc cao để lộ vầng trán cùng vùng cổ tinh tế, một hai sợi tóc vấn vương bên gò má càng khắc họa vẻ đẹp của chiếc cằm, mắt dài hơi híp lại giống như chú sóc nhỏ được thỏa mãn.
“Ly rượu này nghe nói rất nổi tiếng, là tôi cố tình gọi cho cô Trần đây đó.” Giám đốc Hoàng đặt tay bên bảng giá, cố ý ở bên tên chén rượu mà gõ gõ.
Trần Hà Thu nhìn sang, vừa nhìn đã thấy giá lên đến tiền triệu.
Nhìn sang ly rượu trước mặt cũng không nhiều bao nhiêu, nâng lên mũi ngửi một chút, chẳng qua chỉ là một ly rượu nặng pha chút đỏ phớt, ở giữa đặt một viên đá khắc hình trái tim mà thôi.
Giám đốc Hoàng này không hổ là tay chơi lão làng, quả nhiên có thể khiến phụ nữ hài lòng.
“Giám đốc Hoàng có nghiên cứu về rượu sao?”
Như chỉ chờ cô đặt câu hỏi, lão liền thao thao bất tuyệt:” Người ngoài chỉ biết tôi kinh doanh gia dụng, nhưng lại không biết thật ra làm rượu mới là sản nghiệp chính của nhà họ Quách.”
Trần Hà Thu gật gù: “Nếu vậy tửu lượng của ngài nhất định rất tốt rồi.”
“Đương nhiên.” Lão ra hiệu cô nâng chén lên, cụng ly một cái: “Tôi mời cô một ly, Trần tiểu thư nếm thử xem ly rượu này có mùi vị như thế nào.”
Môi vừa chạm vào miệng ly thì bị cướp mất. Nguyễn Hoàng Phúc một hơi uống cạn, sau đó thả chiếc ly xuống trước mặt giám đốc Hoàng, chép miệng nói:
“Rượu này thật chả ra làm sao, mùi vị chua xót nhức mũi, không phải do nho không tốt thì là do nhiễm tạp khuẩn trong quá trình lên men.”
Mỹ nữ nóng bỏng bên cạnh thấy hắn quay lại liền nũng nịu tựa vào lồng ngực hắn: “Sao bây giờ anh mới quay lại? Người ta uống những ba bình rồi.”
Nói xong liền chỉ tay vào mấy vỏ rỗng trên bàn.
Nguyễn Hoàng Phúc liếc mắt nhìn sang, trước mặt Quách tổng đúng là còn nửa bình, hắn rút trong ví ra vài tờ tiền vỗ lên mặt bàn, cô gái kia vừa nhìn thấy tiền mắt liền sáng lên nhận lấy.
Giám đốc Hoàng ngây người một chút mới lấy lại tinh thần, cũng không dám phản bác lại, chỉ có thể cười theo: “Không ngờ rằng giám đốc Nguyễn cũng là người trong ngành.”
Nguyễn Hoàng Phúc đảo mắt nhìn Trần Hà Thu một cái rồi lại làm như không có việc gì nhíu mày nhìn Quách tổng nói: “Uống với đàn bà không có gì thú vị. Hai chúng ta đến uống?”