Đang nói, lan can tầng hai vang lên tiếng phụ nữ chói tai: “Đã ly hôn rồi còn có mặt mũi trở về nhà sao? Mặt dày thật đấy.”
Trần Linh Nhi mặc chiếc váy ngủ màu hồng, đang soi gương vuốt tóc làm dáng: “Nha đam tươi đúng là tốt thật, thoa xong mặt cũng căng bóng…”
“Khốn kiếp! Cô dám đụng vào nha đam của tôi!” Ông Nguyễn chĩa tay về phía cô ta mắng: “Bố mẹ cô không dạy cô lễ nghĩa liêm sỉ sao?”
Trần Linh Nhi không hề để ý nói: “Không phải chỉ là một bồn nha đam thôi sao. Ông à, ông đừng nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không tính cho người nhà, bây giờ trong bụng cháu đang mang thai cháu đích tôn của ông, Hà Thu đã ly hôn với Hoàng Phúc rồi, hoàn toàn chỉ là một người ngoài mà thôi.”
“Tôi mặc dù đã lớn tuổi, nhưng tôi phân biệt rõ ai mới là cháu dâu tôi!”
Trần Linh Nhi liếc nhìn ông Nguyễn và Hà Thu đang đứng dưới tầng một, đứng trên cao nói xuống: “Ông à, sau này cháu mới là cháu dâu của ông, không phải cháu đã chuyển đến chăm sóc cho ông rồi sao.”
Đầu ngón tay chỉ về phía cô ta của ông Nguyễn run lên: “Cô cút ra ngoài cho tôi, tôi không cần cô đến chăm sóc.”
Hà Thu vội vàng khuyên ông Nguyễn: “Ông à, ông đừng tức giận, về nghỉ ngơi trước đã…”
“Không! Nơi này có mùi hồ ly, ông ghét mùi thối!” Ông Nguyễn bắt đầu ngang ngược thì không ai có thể khuyên can được.
Nhưng Hà Thu biết ông Nguyễn mỗi ngày đều ngủ rất sớm, lúc này đây đáng nhẽ lên giường ngủ từ lâu rồi, nếu như còn tiếp tục tranh cãi, sợ rằng sẽ phát bệnh.
Cô nói: “Ông à, để cháu nói chuyện với cô ta.”
Người giúp việc cũng phụ họa nói: “Ông chủ, có bà nhỏ ở đây, tôi đỡ ông về phòng nghỉ ngơi trước đã.”
Lúc này ông Nguyễn mới thôi, người giúp việc đỡ ông vào phòng ngủ tầng một, bước chân đã có chút loạng choạng, có thể nhận ra rằng đã suy yếu rất nhiều rồi. Hà Thu nhìn người giúp việc đóng cửa phòng ngủ lại, nhấc chân từng bước đi lên cầu thang.
Trần Linh Nhi mỉa mai cô: “Hôm nay ăn mặc sang trọng như vậy, lại đi bán thân sao? Lần này lại bán cho ông già nào vậy?”
“Tôi đã bán cho Nguyễn Hoàng Phúc.” Hà Thu cười lạnh: “Cô hài lòng chưa?””
Trần Linh Nhi đột nhiên biến sắc, nhưng trong giọng nói rõ ràng đã tin bảy tám phần: “Cô nằm mơ sao? Hoàng Phúc đi Đà Nẵng bàn chuyện làm ăn, chuyện gì anh ấy cũng nói cho tôi.”
“Ồ?” Giày cao gót của Trần Hà Thu vang lên âm thanh lảnh lanh trên cầu thang, “Vậy sợ rằng anh ta không nói cho cô biết, anh ta đi làm gì sao?”
“Tất nhiên đã nói cho tôi rồi, anh ấy đi công tác, bàn hợp đồng!” Trần Linh Nhi thấy Trần Hà Thu từng bước đi lên, đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác bị đè ép, bất giác lùi sau một bước.
Trần Hà Thu chậm rãi đi lên tầng, bước lên bậc cầu thang cuối cùng: “Anh ta đi tìm người sửa cài áo tương tư rồi. Trần Linh Nhi, tôi đã giữ cài áo tương tư đó rất nhiều năm, tôi biết rất rõ ràng phía sau nó khắc chữ gì, còn cô…. biết không?”
Trần Linh Nhi cảnh cáo nhìn cô: “Cô có ý gì?”
“Ý nghĩa mặt chữ.” Ánh mắt Hà Thu dần dần lướt đến phần bụng hơi nhô lên của Trần Linh Nhi, nhếch môi nói: “Cô muốn ngồi lên vị trí bà Nguyễn, đi tìm Nguyễn Hoàng Phúc là được rồi, chiêu trò ‘vào trước làm chủ’ này không có tác dụng ở nhà họ Nguyễn đâu.”