“Bỏ đi, tôi nói với anh những cái này làm gì, dù sao tôi bây giờ tôi cũng chỉ là người thuê nhà mà thôi.” Trần Hà Thu nhẹ giọng xuống: “Mua chỗ này là chuẩn bị đuổi tôi đi đúng không? Được thôi, bây giờ tôi sẽ thu dọn đồ đạc để nhường chỗ lại trả anh.”
Nguyễn Hoàng Phúc xoay người cô lại rồi kéo vào phòng ngủ dọn dẹp: “Cô sống ở đây đi, tiền thuê…. Một tháng 350.000đ, cô muốn thì đưa còn không thì thôi.”
Hơn 300 nghìn một tháng như vậy giống như cho cô ở miễn phí rồi.
Trần Hà Thu rút tay lại: “Nguyễn Hoàng Phúc, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
“Tôi nói rồi, bồi thường cho cô.” Nguyễn Hoàng Phúc nói “Trước đây đã khiến cô chịu nhiều oan ức, cô cũng giúp tôi chăm sóc ông nội, tôi sẽ cố gắng giúp những chuyện tôi có thể giúp.”
Trong lòng có một chút gì đó mất mát, một chút, nhưng Trần Hà Thu vẫn nhảy cảm với nó.
Hóa ra…. Chỉ là bồi thường mà thôi.
Nguyễn Hoàng Phúc lại nói thêm: “Tôi đã liên lạc với bệnh viện về phí chữa trị của anh cô, tiền sẽ được chuyển trực tiếp từ tài khoản của tập đoàn Nguyễn Thị, còn nữa, cô có phải muốn ra nước ngoài không? Tôi đã liên lạc giúp cô với trường tốt nhất về xây dựng ở châu Âu, cô chuẩn bị xong là có thể trực tiếp vào học mà không cần tham gia bất cứ kỳ thi nào, cô có còn muốn cái gì không, có thể đề cập với tôi.””
Trần Hà Thu lắc đầu: “Không có.”
“Em không tức giận?” Nguyễn Hoàng Phúc cười tủm tỉm, “Nếu không tức giận, theo anh đi siêu thị.”
Trần Hà Thu đắc ý: “Anh đi siêu thị làm cái gì?”
“Mua nguyên liệu về nấu cho tôi một bữa hôm nay tôi đầy khí thế. Hơn nữa giúp em kiếm chỗ thuê nhà rẻ như vậy. Không tự mình xuống bếp nấu cảm ơn tôi sao?”
Nói xong, Nguyễn Hoàng Phúc không kìm được mà kéo Trần Hà Thu ra xe và lái thẳng đến siêu thị.
Trần Hà Thu không muốn đi, nhưng cô nghĩ lại, cô không thể quay lại với Hoàng Thúy Vân, gia đình cô chưa bao giờ mở cửa chào đón cô, cô thực sự là không có chỗ ở.
Trước tiên hãy ổn định ở căn hộ nhỏ này, sau đó từ từ tìm phòng ở, cô sẽ dọn đi ngay khi tìm được. Cô không tin, chẳng lẽ Nguyễn Hoàng Phúc lại có thể mua hết nhà cho thuê ở thành phố Hà Nội?
Siêu thị vào buổi tối vô cùng đông đúc, kéo xe đẩy đi chậm rãi, Nguyễn Hoàng Phúc cũng không vội, cứ như vậy chậm rãi đẩy đi, xem qua các loại hàng hóa trong siêu thị.
Anh hầu như không đến nơi này và cảm thấy không thoải mái lắm với việc chen chúc, nhưng anh ấy gần nhưng coi như miễn cưỡng chịu đựng được.
Trần Hà Thu nhìn anh hơi nhíu mày, không khỏi lắc đầu cười. Không biết anh đang tìm gì, một vị chủ tịch lớn với khối tài sản hàng chục tỷ đến siêu thị tham quan có lẽ là một chuyện kì lạ.
May mắn thay, cuối cùng cũng tới khu vực thực phẩm hàng ngày, khi đến khu vực thực phẩm, sự kiên nhẫn của Nguyễn Hoàng Phúc cuối cùng cũng hết.
Buổi tối khu vực rau củ nhộn nhịp hơn, một nhóm ông bà cô bác mang theo con nhỏ đi cùng, đến được một lúc thì mấy đứa trẻ khóc, ông bà thẳng thừng la mắng biến khu rau củ thành một khu hỗn loạn.
“Anh ở chỗ này chờ tôi, đừng qua đó.” Trần Hà Thu nói.
Nguyễn Hoàng Phúc kéo tay cô: “Em thường mua đồ ở chỗ… này?” Anh cố gắng nuốt bà từ “dân tị nạn” xuống, nơi này thực sự không khác gì dân tị nạn. Thấy đồ ăn liền điên cuồng cướp giật.
“Đồ ở siêu thị có hơi đắt tôi luôn đến chợ bên cạnh, đồ ở đó rẻ và tươi hơn.” Trần Hà Thu nói thật.