Nhân viên thanh toán mừng rỡ, cầm lấy mười hai nghìn tiền lẻ, bí mật chỉ vào một chiếc hộp vuông nhỏ khác trên giá, nói với Nguyễn Hoàng Phúc: “Đây là một kiểu mới. Đây là loại tốt để dụ bạn gái của anh. Anh có muốn thử không? Đảm bảo rằng cô ấy sẽ trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức sau khi sử dụng hết, chỉ là 12 nghìn thôi”
Có một số ký tự tiếng Nhật được viết trên hộp vuông nhỏ, trong đó từ “sợi” rất rõ ràng.
Nguyễn Hoàng Phúc rút ra một cái hộp nhìn cô một chút rồi “tít” quét xong, cầm lấy bỏ vào trong túi: “Cám ơn.”
Trên đường về, Trần Hà Thu hỏi anh: “Anh không cần tiền lẻ phải không?”
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn chiếc xe đang lái phía trước, nói “Đúng.”
“Đây là siêu thị, không phải nhà hàng tây. Anh không cần boa.” Trần Hà Thu nghĩ anh là dân thương lưu liền tận tình chỉ bảo anh một chút về dân thường: “Anh có thể mua mười gói mì ăn liền với giá chín nghìn. Anh có thể ăn một tuần, hoặc có thể mua mười cân bột mì, hoặc mười cân gạo, năm quả trứng… ”
Nguyễn Hoàng Phúc bật nhạc xe không cho cô tiếp tục nói. Trong lòng thầm oán: “Vẫn còn đủ để mua một hộp bao cao su.”
Chiếc hộp cứng nhỏ nằm trong túi quần của anh, Nguyễn Hoàng Phúc điều chỉnh tư thế ngồi của mình để tránh cho hình dáng nhô ra quá nhiều, để cô không nhìn thấy.
Bản nhạc êm dịu chảy trong xe là bản nhạc piano “river flows in you”.
Trần Hà Thu im lặng và lắng nghe âm nhạc.
Không nói lời nào cả.
Về đến nhà, Nguyễn Hoàng Phúc đặt cái túi siêu thị lớn lên sô pha, ôm cô ném lên giường.
Trần Hà Thu bị sốc, vừa định hô lên thì anh chặn môi cô lại.
Khi Nguyễn Hoàng Phúc thỏa mãn buông môi cô ra, Trần Hà Thu chỉ cảm thấy môi mình nóng rực, khóe miệng bị anh cắn một chút, còn có thể cảm giác được mùi máu khi liếm lưỡi.
“Nguyễn Hoàng Phúc!”
Anh cởi áo vest ném xuống đất, thô lỗ kéo cúc áo sơ mi trắng: “Ừ.”
“Tôi không hứa làm tình nhân của anh!”
“Ngủ nhiều sẽ thành quen” Nguyễn Hoàng Phúc vươn tay cởi thắt lưng, chiếc hộp nhỏ từ trong túi rơi ra, Trần Hà Thu nhanh chóng nhặt lên.
“Đã sớm chuẩn bị?”
“Tạm thời nảy lòng ham muốn.” Nguyễn Hoàng Phúc lăn người đè cô xuống dưới, “Anh vừa lấy trên kệ siêu thị, vừa đủ tiền lẻ mà anh có.”
Trần Hà Thu vừa nghe đã tức giận, “Anh bị lừa rồi! Một hộp bao cao su hơn ba nghìn, mười hai nghìn là giả!”
Nhưng anh cũng đã ở trên dây, nhìn thấy khuôn miệng nhỏ nhắn của cô mở ra và đóng lại, ẩm ướt và chào đón, và ánh mắt giận dữ của cô thật sống động, khiến người ta chảy nước miếng.
Anh nặng nề hôn một cái, nói xạo: “Không thành vấn đề, chỉ cần em mang thai là sẽ sinh.””
Hà Thu khó thở, trực tiếp cắn anh một miếng, Nguyễn Hoàng Phúc hít một hơi, tức giận nói: “Vợ à, bản lĩnh lớn vậy sao?!”
Hà Thu trừng mắt nhìn anh: “Bản lĩnh không lớn, răng nhọn và lớn hơn nhiều.”
Nguyễn Hoàng Phúc cười lớn: “Không được chạm vào?”