Bác sĩ gật đầu: “Tử cung vốn dĩ rất dễ tổn thương, chỉ cần đụng phải liền xong rồi, bệnh nhân ổ bụng xuất huyết nghiêm trọng, phải nhanh chóng làm phẫu thuật, anh mau ký đi, không thể kéo dài nữa.”
Trần Hà Thu đứng không xa nghe thấy lời bác sĩ nói xong sắc mặt trắng bệch, móng tay gắt gao đâm vào da thịt.
Sao có thể nghiêm trọng như thế, sao có thể…
Nguyễn Hoàng Phúc cau mày, đặt bút trên giấy, như thế nào cũng không ký được.
Ký vào giấy này, như vậy chứng minh hắn là chồng của Trần Linh Nhi, không kí, sẽ liên quan đến mạng người…
“Nhanh ký đi.” Trần Hà Thu bước lên trước, hít một hơi, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh rể.”
Nguyễn Hoàng Phúc bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn cô.
Hà Thu cười nhạt: “Mạng người quan trọng.”
“Hà Thu..”
“ Ký đi.” Trần Hà Thu quay người, không muốn nhìn thấy hắn kí vào tờ giấy đó, cô tình nguyện làm một con rùa rụt cổ. “Nhanh lên một chút.”
Nguyễn Hoàng Phúc không biết mình làm sao ký xuống, giống như một người máy, đầu óc hỗn loạn, ký xong liền đưa cho bác sĩ, xoay người một phát bắt lấy bả vai Hà Thu: “Chờ một chút, tôi có lời muốn nói.”
Hà Thu đẩy tay hắn ra: “Anh còn muốn nói gì? Tổn thương tôi như vậy chưa đủ sao? Anh còn muốn thế nào nữa?”
Nguyễn Hoàng Phúc cau mày, ôm lấy eo cô kéo vào lối thoát hiểm, đóng cửa lại, mặc kệ Hoàng Thúy Vân ở ngoài mắng chửi ra sao cũng không quan tâm, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Sống hơn ba mươi năm chưa bao giờ hắn thấy bất lực như lúc này.
Từ khi hắn ý thức được bản thân động lòng với Trần Hà Thu, hắn liền thua rồi, thua trong sự hổ thẹn với An Kỳ, thua bởi bản thân không đủ nhẫn tâm.
“Tôi sẽ không kết hôn với cô ấy.” Nguyễn Hoàng Phúc ép Hà Thu vào vách tường, nắm lấy cằm, bắt cô phải đối mặt với mình.
Khuôn mặt không thể cử động nhưng con ngươi vẫn có thể.
Hà Thu chớp chớp mắt, tránh né ánh nhìn nóng bỏng của hắn: “Đơn đồng ý cũng ký rồi, nếu như hai người không kết hôn, phẫu thuật xảy ra vấn đề bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Không chịu trách nhiệm thì không chịu trách nhiệm!” Nguyễn Hoàng Phúc nâng mặt cô lên: “Nói tôi biết, em không đẩy Linh Nhi có đúng không? Là cô ấy tự đi tìm em, có đúng không?””
Hà Thu gương mặt đầy nước mắt, mắt nhắm lại: “Chị ấy yêu cầu tôi cho chị ấy biệt thự, nhưng đó lại là biệt thự ở ngoại ô của chúng ta khi mới kết hôn. Chị ấy nói đó là biệt thự của anh, chúng ta kết hôn tôi không có quyền chiếm đoạt nó.”
“Cô không bằng lòng đưa cho cô ấy sao?”
“Không phải tôi không muốn, tôi sẽ nhanh chóng đưa chìa khóa cho chị ấy.”
“Vậy tại sao hai người lại xảy ra tranh chấp? Tại sao cô ấy lại ngã?” Nguyễn Hoàng Phúc cảm thấy mình sắp phát điên, lửa giận gần như đang thiêu rụi toàn bộ lí trí của anh. Về tình, anh ta cũng không tin Hà Thu đẩy Trần Linh Nhi, nhưng về lý thì anh tận mắt thấy Trần Linh Nhi bị ngã trong bồn hoa, đường đi chỗ đó cực kỳ bằng phẳng, căn bản không có khả năng ngã được. Nếu không phải là Hà Thu đẩy, lẽ nào là Trần Linh Nhi tự ngã?