Giọng nói của Linh Nhi rõ mồn một truyền tới từ máy tính bảng
“Lần trước cô nói, phía sau “cài áo Tương Tư” có khắc chữ?”
“Nói cho tôi biết, đó là chữ gì?”
“Nói cho tôi phía sau “cài áo Tương Tư” viết chữ gì, tôi sẽ nói là tự tôi ngã, nếu không thì…”
Máy tính bảng từ trong tay rơi xuống.
Hóa ra sự thật là như vậy.
Ngay lập tức, Nguyễn Hoàng Phúc cau mày, tại sao Trần Linh Nhi lại đem đứa trẻ ra để tra vấn Hà Thu, ký tự đằng sau “cài áo Tương Tư” là chữ gì?
Ký tự khắc đó, là của ông Nguyễn năm đó hứa với bà Nguyễn: sống chết có nhau
Mời bậc thầy điêu khắc, mất một tháng mới có thể khắc xong, nếu không phải hằng ngày đặt “Cài áo Tương Tư” vào lòng bàn tay thì không thể phát hiện được dòng chữ đó.
Anh mơ hồ nhớ ra, khi đó đưa “Cài áo Tương Tư” ra ngoài, chỉ nói với một mình An Như
Nhưng anh đã từng thử nói , An Như cũng không biết sự tồn tại của dòng chữ đó.
Vậy tại sao Hà Thu lại biết?
Lẽ nào….
Trong tim dường như có một tảng đá lớn đè nặng
Nguyễn Hoàng Phúc có chút run rẩy nói: “Đi tìm Hà Thu, lập tức!””
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, gió lạnh thổi tạt lên mặt, Hà Thu mới cảm thấy tâm trạng cứ mãi đè nén trong lòng thoải mái hơn phần nào.
Tạm biệt Hoàng Thúy Vân, một mình Hà Thu đi trên đường, trong vô thức lại đi đến nhà họ Trần.
Đi đến trước biệt thự, cô mới bừng tỉnh, đã bao nhiêu năm cô chưa trở về đây?
Giống như là chuyện kiếp trước.
Nhà họ Trần bây giờ, dây thường xuân mọc đầy trên tường, đất trước nhà cũng trở nên hoang vu, cỏ khô kêu xào xạc.
Sự thấu hiểu của mỗi người đối với cuộc sống đều khác nhau, Trần Quảng Đông cố gắng muốn giữ thể diện, cho dù trở về nhà chỉ ăn bánh bao khô với rau cải muối ớt, nhưng trước mặt người khác cũng phải hút thuốc hiệu uống rượu ngon, Hương Lan và Ánh Tuyết đấu đá với nhau cả đời, vẫn chưa phân được ai thắng ai thua, mấy anh chị em đều đã có cuộc sống của riêng mình, tính ra thì cũng chỉ có Hà Thu giống như bèo tấm, không biết nên bắt đầu từ đâu, nên đi đâu.
Bây giờ Hương Lan đã chuyển ra ngoài cùng với Trần Linh Nhi, nhà họ Trần chỉ có một mình Ánh Tuyết ở, chỉ nhìn thấy mặt bà ấy trắng bệch giống như đánh cả nửa hộp phấn, giống y như geisha Nhật Bản.
Liền đục điều chỉnh máy điều khiển trong tay, ti vi phát tiết mục chuyện gia đình, mấy anh em mặc kệ bố mẹ tuổi già sức yếu đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân sinh con chết trong nhà vệ sinh công cộng, thế gian giống như không có chuyện gì khiến người ta vui vẻ.
Khi còn trẻ bà cũng một cành hoa trong chợ đêm, rất nhiều người tranh đua nhau theo đuổi bà muốn làm khách của bà, nhưng không ai đồng ý đưa bà rời khỏi chợ đêm.
Không thể dựa dẫm vào đàn ông, vậy bà chỉ có thể dựa vào chính mình.