Cô dường như lập tức xông lên, cạch một tiếng đóng màn hình máy tính lại, tức giận nhìn Trần Minh Tuấn.
Trần Minh Tuấn đang coi hay, buồn bực đẩy cô: “Chị làm gì vậy! Bị thần kinh thì uống thuốc đi!”
“Minh Tuấn!” Hà Thu tức giận: “Em học hành không đâu vào với đâu, về nhà lại xem mấy thể loại như này sao?”
“Không cần chị quản!” Mặc Trần Minh Tuấn đỏ lên một cách không tự nhiên, nổi cáu, “Em thích làm gì thì làm, chị cút ra ngoài đi!”
Hà Thu đột nhiên có cảm giác vô lực trước giờ chưa từng có. Rốt cuộc kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì, kiếp này lại phải chịu hết tất cả đau khổ như vậy.
Nước mắt vừa mới khô lại ướt, cô lau nước mắt:
“Được, chị cút, sau này cái nhà này không liên quan gì đến chị.”
Khi đi ra khỏi nhà họ Trần, Hà Thu đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng, chút liên quan cuối cùng của cô với thành phố này cũng đã chặt đứt, có lẽ cô thực sự nên cân nhắc rời khỏi đâu.
“Rõ ràng biết kết quả này, cô còn đến đây làm gì?” Giọng nói đùa giỡn vang lên sau lưng.
Hà Thu dừng bước, nhíu mày: “Vết thương của anh khỏi rồi sao?”
Lê Anh Huy vẫn chạy chiếc xe moto Harley-Davidson, chống một chân dưới đất, nhếch miệng nhìn cô: “Tất nhiên rồi, người đàn ông khỏe mạnh như tôi, chỉ cần không hại chết tôi, tôi liền có thể nhanh chóng khỏe như vâm, khiến bọn họ không ai được yên ổn.
Hà Thu chầm chậm đi về phía trước, Lê Anh Huy chầm chậm đi theo phía sau, “Cô dẫn cô đến một nơi, thế nào?”
“Anh đừng đi theo tôi.” Hà Thu có chút mệt mỏi ấn huyệt thái dương: “Hai chúng ta thực sự không có khả năng, để mình tôi yên tĩnh chút đi.”
“Mọi chuyện đều sẽ thay đổi, mười năm trước tôi cũng cho rằng mình sẽ rất đau khổ, chết ở đâu cũng không ai biết, ai cũng không ngờ rằng giờ đây tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, bao nhiêu người gặp tôi cũng phải cung kính kêu tôi một tiếng ông Huy.”
“Anh rất giỏi.” Hà Thu dừng lại, đối diện với anh ta, cô đứng trên bậc thềm trên đường, vừa vặn cao bằng Lê Anh Huy đang ngồi trên xe moto, có thể nhìn thấy con ngươi màu hổ phách của anh ta, “Nhưng tôi đã thử, tôi không thể làm được, cuối cùng tôi vẫn là một người thất bại.”
Lê Anh Huy lấy mũ bảo hiểm phía sau cho cô: “Đừng vội vàng từ bỏ, lên xe, tôi đưa cô đến một nơi thoải mái đầu óc.”
Hà Thu không biết sao mình lại bị anh ta thuyết phục lên xe, lúc thức tỉnh lại, hai bên đã đều là cây cối chạy lướt qua, còn có từng chiếc xe ô tô đuổi theo.
Xe moto của Lê Anh Huy chạy nhanh như bay ờ đường cái, Hà Thu thất kinh: “Anh điên rồi sao?”
“Có bao nhiêu năm cuộc đời chứ, nếu không điên cuồng thì không kịp nữa đâu!” Lê Anh Huy cười nói, “Nắm bắt đi!”
Vừa nói xong, xe moto đã tăng tốc độ, như mũi tên đã thoát khỏi cây cung lao về phía trước.
Hà Thu sợ hãi ôm chặt eo hắn ta, tiếng còi cảnh sát vang lên phía sau, mấy chiếc xe moto cảnh sát chuyên dụng và xe ô tô nhỏ đuổi theo, nhưng xe của Lê Anh Huy giống như con cá trạch lao vào trong nước, trơn trượt khỏi tay, rẽ ngoặt nhanh đi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh, sau mấy lần rẽ cuối cùng đã cắt đuôi được đám cảnh sát, chạy trên con đường núi.
Một bên là vách núi thẳng đứng cao dốc, một bên là vực sâu trăm mét, Hà Thu sợ hãi như muốn rớt tim ra ngoài, nhắm mắt lại không dám nhìn.
Giọng nói của anh ta vang lên trong gió, “Tôi hát cho cô nghe, có được không?”