Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1481



Phụ hoàng, người có biết bán con để có đủ cái ăn là thế nào không? Tức là người dân đói quá, nếu còn không có cái ăn thì sẽ chết đói, họ không nỡ ăn thịt con của mình nên chỉ có thể đổi con mình với người khác...”

“Vũ Dương, con đừng nói nữa”. Khánh phi quả thật không nghe tiếp được nữa.

“Mẫu phi cũng thấy rất thảm thương đúng không? Nhưng

con đã gặp quá nhiều cảnh khổ như thế đấy”.

Cửu công chúa lau nước mắt, nói tiếp: “Không nói đâu xa, chỉ trận rét đậm ở Thục Xuyên năm ngoái, nếu không nhờ tiên sinh tiêu hết của cải để cứu trợ, phụ hoàng và mẫu phi có biết Thục Xuyên sẽ có bao nhiêu người dân chết đói không?

Lế nào con không biết hậu quả của việc giết đám Từ mập. sao? Tại sao còn phải giết chúng? Không giết không được! Nếu không giết chúng, không để dân yên lòng thì người dân sẽ làm phản.

Phụ hoàng, nếu rảnh thì người ra ngoài xem đi. Đại Khang đã đến bờ vực sắp chết rồi, nếu còn không thay đổi thì Đại Khang sẽ bị diệt vong.

Một trăm năm sau, phụ hoàng còn mặt mũi nào đi gặp tiên hoàng các thời trước? Sẽ để lại danh tiếng thế nào trong sử sách? Phụ hoàng đã từng nghĩ đến điều này chưa?”

Các quan văn võ có ai dám nói Đại Khang sắp diệt vong. trước mặt Hoàng đế không?

Cửu công chúa quả thật quá thất vọng với Trần Cát nên mới nói như thế.

Trước đây Trần Cát chưa từng nghe đến mấy lời này, ông †a bị Cửu công chúa mắng cho ngơ ngác, ngồi phịch lên ghế, sắc mặt tái nhợt.

Lần đầu tiên từ khi làm Hoàng đế đến nay Trần Cát bị người ta chỉ vào mặt quở trách, mặc dù rất tức giận nhưng lại không thể phản bác lại lời Cửu công chúa.

Vì Cửu công chúa nói rất có lý.

Không nói đến những cái khác, nếu tối qua không nhờ có Cửu công chúa và Kim Phi cứu viện kịp thời thì ông ta đã chết rồi.

Với tính cách của Thái tử, bắt ông ta nhường ngôi, Đại Khang cũng cách lúc diệt vong không còn xa nữa.

Mà ông ta chắc chắn sẽ trở thành hôn quân trong sách Sử.

Một lúc sau, Trần Cát như gà trống bị đánh bại, cúi đầu thở dài: “Vũ Dương, con nghĩ nên thay đổi thế nào?”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

“Có lần con nói chuyện với tiên sinh, tiên sinh từng nói Đại Khang siêu cao thuế nặng, con nghĩ tiên sinh nói rất đúng, đúng là rất nhiều người dân Đại Khang thà mạo hiểm bị hổ ăn thịt cũng trốn vào núi chứ không muốn nộp thuế.

Thế nên đầu tiên phải hủy bỏ lương bổng đàn áp, thuế huấn luyện, các loại thuế đầu người, tất cả các loại thuế má nặng nề, thực hiện giảm thuế, cho người dân có đủ thời gian để nghỉ ngơi hồi sức.”

Cửu công chúa nói: “Nhất là thuế đầu người, bät buộc phải hủy, nếu không người dân không dám sinh con, dân số Đại Khang sẽ không bao giờ tăng”.

Nghe thế, Kim Phi thầm gật đầu.

Đây cũng là điều y muốn thay đổi nhất.

Đại Khang vừa khuyến khích, thậm chí ép buộc người dân sinh con để nhanh chóng hồi phục dân số, vừa áp đặt thuế đầu người nặng nề, điều này chẳng phải rất mâu thuẫn sao?

Lương bổng đàn áp là tiền lương cho các quan phủ để trấn áp bọn thổ phỉ.

Mỗi lần trấn áp thổ phỉ, người dân phải nộp tiền cho quân đội chính phủ để trang trải chi phí trấn áp thổ phỉ và hỗ trợ cho. những người lính bị thương trong quá trình trấn áp thổ phỉ.

Nhưng binh lính Đại Khang có ai nghiêm túc trấn áp thổ phỉ không?

Sau mỗi lần thu thuế, huyện úy dẫn binh lính ra ngoài thành đi một vòng làm dáng cho người dân xem mà thôi.

Lâu dần, huyện úy các nơi đều cấu kết với thổ phỉ, càng đàn áp, ngược lại thổ phỉ càng nhiều.

Tiền lương đàn áp cũng trở thành cách kiếm tiền nhanh nhất của quan chức huyện phủ cấp một.

Còn thuế huấn luyện là tiền lương thực người dân trả cho việc huấn luyện quân đội.

Tiền đàn áp, thuế huấn luyện và thuế nông nghiệp là ba ngọn núi lớn nhất đè lên đầu người dân.

Sau đó là thuế lương thực của thổ phỉ và các siêu thuế. khác do quan phủ các nơi tự quy định.

“Lẽ nào trãm không biết giảm thuế có lợi cho dân sao? Nhưng nếu không đủ tiền thì quan phủ lấy gì để trấn áp thổ phỉ? Lương thực và lương của lính canh biên giới ở đâu ra?”

Trần Cát bất lực nói. “Đây là điểm thứ hai con muốn nói”.