Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1506



Trên trời cao, Lão Ưng nhoài người về bên cạnh chiếc giỏ treo nhìn xuống.

Xác nhận khinh khí cầu đã bay đến vị trí được định trước, Lão Ưng giương tay bắn ra một mũi tên lệnh.

Ba nhân viên hộ tống sau lưng anh ta nhìn nhau mỉm cười, lấy ra lựu đạn và lọ dầu đã chuẩn bị từ trước, dùng đèn dầu châm ngòi nổ rồi ném xuống.

Mục tiêu của bọn họ là đánh bom Yakimo ở vị trí cờ soái.

Nhưng do khinh khí cầu bay quá cao, cho dù là lựu đạn hay bình dầu, bay xuống dưới đều chệch khỏi mục tiêu ban đầu.

Những khinh khí cầu khác cũng giống như bọn họ, rất khó để nhằm trúng được mục tiêu đã định.

Doanh trại có tới ba mươi nghìn người và ngựa, diện tích chiếm đóng cũng phải đến mấy dặm, cho dù có ném lệch, cũng không thể lệch ra khỏi doanh trại được.

Một lát sau, doanh trại của người Đông Man đột nhiên trở lên náo nhiệt.

Tiếng nổ, tiếng la hét, tiếng ngựa chiến hí vang, từng tiếng từng tiếng vang vọng vào tai.

Thật ra, uy lực của lựu đạn mà Kim Phi chế tạo ra có hạn, đối với doanh trại rộng mấy dặm mà nói, sức công phá gây ra không hề lớn

Nhưng sức trấn áp lại rất lớn.

Người Đông Man vẫn còn ở thời đại bộ lạc, đã khi nào. được chứng kiến trận chiến như thế này đâu? Lúc này chúng bị đánh cho ngu người.

Cả doanh trại lập tức trở lên hỗn loạn.

'Yakimo ngẩng đầu lên nhìn không trung, hai mắt gần như bắn ra lửa.

Lúc này cuối cùng gã cũng biết được những thứ đen tròn trên bầu trời đó dùng để làm gì rồi!

Biết thì có ích gì? Đối phương bay ở trên trời, gã muốn đánh cũng đánh không tới, chỉ đành bị động chịu đòn.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Sau khi Phùng tiên sinh đến Đông Man, Yakimo còn đặc biệt cho người nghe ngóng trận chiến ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng. Cũng sớm biết đến sự tồn tại của bom chớp. sáng và lựu đạn.

Trước khi tới Đại Khang, gã đã säp xếp người nhäc nhở qua các binh sĩ, gặp phải tình huống này phải đối phó như thế nào.

Nhưng gã không ngờ rằng Kim Phi sẽ dùng cách này để ném lựu đạn!

Nhưng dù sao cũng là một cựu tướng, Yakimo rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần, kéo phụ tá lại hét lên: “Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người lập tức lên ngựa, tránh những thứ tròn đen trên trời!"

“Rõ!”

Phó tướng vội vàng đi truyền lệnh.

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống nặng nề vang lên, các tướng sĩ đồng loạt xông về phía ngựa chiến của mình.

Yakimo đang chuẩn bị lên tiếng, lại đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội.

Lúc này trận chiến đang diễn ra khốc liệt, Yakimo chỉ đành kẹp chặt hai chân, cố gắng nhãn nhịn cảm giác muốn đi vệ sinh lại.

Phó tướng dắt ngựa chiến tới, Yakimo đang chuẩn bị lên ngựa thì đột nhiên nghe thấy bụng của ngựa chiến cũng truyền ra tiếng kêu ùng ục.

Sắc mặt của Phó tướng dắt ngựa cũng không đúng.

“Ngươi làm sao vậy?” Yakimo hỏi.

“Bụng không được thoải mái lắm...” Phó tướng cúi đầu đáp.

“Bụng của ngươi cũng không thoải mái sao?”

Yakimo lập tức nhận ra được vấn đề.

Nhìn quanh bốn phía, quả nhiên sắc mặt của rất nhiều binh sĩ đều không đúng, không ít người đều đang khép chân lại.