Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1639



Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, nha hoàn bên cạnh Khánh phi dẫn theo hai cái cung nữ, lặng lẽ đứng ở phía sau Châu Nhi.

Nha hoàn bên cạnh Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều đồng thời là hộ vệ, nhưng Khánh phi luôn sống ở trong cung, không phải lo lăng gì về vấn đề an toàn, cho nên nha hoàn bên cạnh bà ấy sẽ không phụ trách công tác bảo vệ, chỉ phụ trách hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Khánh phi mà thôi.

Lúc ba cung nữ thầm thì với nhau, cứ tưởng rằng không ai chú ý tới các cô, lại không biết mọi hành động cử chỉ dù là nhỏ nhất của ba người hoàn toàn không thể thoát khỏi tâm mắt của Thấm Nhi, Châu Nhi, A Mai, còn có cả cao thủ như Bắc Thiên Tâm.

Ngay cả hai cận vệ của Đại Lưu cũng chú ý tới.

Chẳng qua ba người đều là thị nữ của Khánh phi nên bọn họ đều không nói gì.

“Châu Nhi tỷ tỷ, nương nương bảo ta nói chuyện này với tỷ..."

Nha hoàn đó ghé bên tai Châu Nhi, nhắc lại một lượt lời dặn dò của Khánh phi.

Châu Nhi nghe xong, đầu tiên là đánh giá hai cung nữ đang đỏ mặt từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn thoáng qua Kim Phi đang nói chuyện với Ngụy Đại Đồng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Có điều cô ấy cũng không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu, ý bảo hai cung nữ đứng ra phía sau mình.

Sau đó, hai cung nữ đều không nhịn được trộm liếc nhìn Kim Phi.

Trong đó có một cung nữ còn âm thầm lần sờ tay áo một chút, kiểm tra thấy túi thơm còn nguyên thì bèn rút tay ra.

“Nguy đại nhân, ngài mau chóng sắp xếp người dân bắt đầu dọn dẹp đá vụn đi.”

Kim Phi chỉ vào núi Ngọc Lũy, dặn dò: “Có điều trước khi dọn dẹp cần phái người đi lên kiểm tra một lần, bỏ hết những tảng đá đã vỡ rời ra, không thì lúc dọn đá vụn mà lăn xuống thì sẽ nguy hiểm”

“Đã rõ!” Ngụy Đại Đồng gật đầu ghi nhớ.

“Nếu gặp phải tảng đá to quá, không di dời được thì cũng đừng cố quá, cho người khoan đá, đục vỡ rồi lại dọn tiếp.”

Kim Phi quay đầu nhìn về phía Mãn Thương: “Mãn Thương, ngươi để lại mấy người phối hợp với Ngụy đại nhân”

“Rõ, tiên sinh!” Mãn Thương lập tức gật đầu vâng theo.

“Mãn Thương huynh đệ, về sau sẽ phải làm phiền rồi!” Ngụy Đại Đồng chắp tay với Mãn Thương.

“Ngụy đại nhân khách khí!” Mãn Thương khờ khạo cười, mau chóng đáp lễ.

Kim Phi không để ý việc Ngụy Đại Đồng khách sáo với Mãn Thương, thấy Thiết Chùy đang phấn khởi chạy lại bèn vẫy với anh ta.

“Sao rồi, đã ghiền chứ?” Kim Phi hỏi.

“Đã ghiền, thật là quá đã luôn!” Thiết Chùy hưng phấn nói: “Tiên sinh, hôm nay coi như ta đã biết được cái gì gọi là kinh thiên động địa! Hai xe thuốc nổ có thể nổ sụp nửa nửa ngọn núi Ngọc Lũy, nếu cho thêm hai xe nữa thì có phải là sẽ cho sập được cả ngọn núi hay không?”

“Chưa chắc, Kim Phi lắc đầu, “Thay đổi về số lượng có thể dẫn đến thay đổi về chất, buộc mười viên lựu đạn vào với nhau ném vào trong một sơn động, sức mạnh của vụ nổ sẽ lớn hơn so với việc ném từng quả vào.”

“Có vẻ là vậy.” Thiết Chùy gãi đầu: “Tiên sinh, khi nào thì cho nổ một nửa còn lại?”

“Ta tìm ngươi chính là vì chuyện này.” Kim Phi nói: “Trong khoảng thời gian này, trước tiên ngươi chuyển giao việc ở nhà trọ cho người khác trông coi, còn ngươi ở lại nơi này, chuyên môn phụ trách kích nổ, được chứ?”

“Được, tất nhiên là được!” Thiết Chùy gật đầu ngay: “Ta cực kỳ thích việc này!”