Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1642



Y cúi đầu nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi: "Các ngươi tên là gì?"

"Hồi bẩm đại nhân, nô tỳ tên Hương Thảo." - Cung nữ bưng trà trả lời.

"Nô tỳ tên Lan Tâm." "Hương Thảo, Lan Tâm, tên khá hay."

Kim Phi gật đầu: “Khánh phi bảo các ngươi tạm thời đến chăm sóc điện hạ, hay là từ nay về sau sẽ đi theo điện hạ?”

"Về sau sẽ đi theo điện hạ" - Hương Thảo nói với khuôn mặt đỏ bừng.

"Khánh phi thật là..."

Sau khi ở trong cung nửa năm, Kim Phi lập tức hiểu được ý đồ của Khánh phi.

"Vì sau này các ngươi sẽ đi theo Vũ Dương, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết quy tắc khi đi theo Vũ Dương."

Kim Phi vừa nói dứt câu, Hương Thảo, Lan Tâm chuẩn bị quỳ xuống lần nữa, nhưng bị Kim Phi ngăn lại.

"Quy tắc đầu tiên là không được phép quỳ trước mặt ta”

Kim Phi nói: Sau này đừng cứ động một chút là quỳ xuống, nếu không sẽ bị trừ lương, hiểu không?"

"Tiền lương?"

Hương Thảo, Lan Tâm rõ ràng sững sờ trong giây lát.

Cung nữ cũng được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, những người được chọn từ những gia đình bình thường để phục vụ trong cung sẽ nhận được tiền lương, gọi là tiền lương hàng tháng.

Tuy nhiên, những người bị cha mẹ bán và chọn làm cung nữ từ nhỏ đều không có lương.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Nguồn thu nhập duy nhất của họ trong cung là khi họ phục vụ chủ nhân của mình vui vẻ, chủ nhân sẽ ném cho họ chút tiền thưởng.

Trên thực tế, ngay cả khi có tiền, họ cũng không có nhiều cơ hội để tiêu tiền. Hầu hết đều bị các lão cung nữ hoặc lão thái giám lấy đi.

"Chủ nhân, bọn nô tỳ bị bán, không có tiền lương..." Hương Thảo thấp giọng nhắc nhở.

Nghe được lời này, Kim Phi không khỏi nhíu mày.

Để thực hiện suôn sẻ lệnh thả gia nô, Kim Phi đã nhờ Cửu công chúa thuyết phục Trần Cát chủ động đi đầu và làm gương.

Sau đó, Trần Cát đã ban hành một sắc lệnh, đi đầu trong việc thả các cung nữ và thái giám tình nguyện rời đi.

Ngay cả những người không muốn rời khỏi cung cũng được tăng lương hàng tháng.

Trên thực tế, Kim Phi biết rằng chế độ chiếm hữu nô lệ đã được truyền lại hàng ngàn năm trên thế giới này và không dễ dàng bị bãi bỏ.

Nhưng y không ngờ rằng Trần Cát cũng sẽ chơi trò trong ngoài không đồng nhất với y.

Trân Cát ở xa kinh thành, Kim Phi không thể trực tiếp lý luận với ông ta, vì thế đè nén bất mãn, chuyển sự chú ý sang Hương Thảo và Lan Tâm.

"Ngày mai ta sẽ đưa khế ước bán thân đến cho các ngươi, khi đã có nó thì không coi như bị bán nữa. Nếu muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào. Nếu chọn ở lại, từ nay trở đi các ngươi cũng sẽ nhận được tiền lương.”

Kim Phi thấp giọng nói.

Đại Khang quá rộng lớn, những cổ tục tích lũy qua thiên niên kỷ cũng quá nhiều. Có quá nhiều thứ cần phải thay đổi.

Cho dù là Kim Phi, trừ phi y giương cờ tạo phản, nếu không cũng không có cách nào khiến Đại Khang thay đổi trong thời gian ngắn như vậy.

Giương cờ tạo phản tương đương với thiết lập một trật tự hoặc cơ cấu quyền lực mới, cái giá quá lớn, Kim Phi không muốn nhìn thiên hạ bốn bề bất ổn, cho nên chỉ có thể tiến hành từng bước một.

Mặc dù trong thời gian ngắn không có cách nào thả hết nô lệ trong thiên hạ, nhưng khi những người xung quanh gặp phải chuyện này, Kim Phi vẫn sẵn sàng giải quyết.

"Đưa khế ước bán thân cho bọn nô tỳ ư?"

Cho dù Hương Thảo và Lan Tâm có được huấn luyện tốt đến đâu, họ cũng không thể kìm nén sự mừng rỡ trong mắt vào lúc này.

Họ đã sớm nghe nói về lệnh thả gia nô, nhưng sự truyền dạy khắc nghiệt từ khi còn nhỏ đã tước đi dũng khí phản kháng của họ.

Bởi vì theo ý kiến của bọn họ, hoàng gia là lớn nhất, cho dù Kim Phi có lợi hại đến đâu cũng không thể đấu thắng hoàng gia.

Trên thực tế, không ít cung nữ có suy nghĩ giống như họ, các thái giám và cung nữ bị Trần Cát đưa ra khỏi cung về cơ bản đã già, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cung.

Sau lệnh thả gia nô, hầu hết các thái giám và cung nữ vẫn tiếp tục cuộc sống trước đây.