Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1647



Trân Cát nhìn các đại thần đang kích động, lại càng bình Tĩnh hơn.

Dù sao làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, ông ta cũng hiểu được ý của các đại thần.

Ý của bọn họ là Kim Phi còn quá trẻ, còn ý sâu xa hơn là bọn họ sợ Kim Phi có suy nghĩ khác, không ai có thể đứng ở thế cân bằng với y.

Nhìn những người khác xong, Trần Cát để mắt đến Chung Vô Cực.

Các đại thần khác phản đối Kim Phi, Trần Cát còn có thể hiểu được.

Vì Kim Phi và Cửu công chúa đều là người đại diện theo trường phái cải cách, quyền lực của Kim Phi càng lớn thì tầng lớp quyền quý càng khốn đốn

Nhưng Chung Vô Cực lại là một trong số ít quan lại vì dân trong triều đình Đại Khang, còn được Cửu công chúa đề bạt, Trần Cát không hiểu tại sao ông ta cũng phản đối Kim Phi.

Chung Vô Cực thấy Trần Cát nhìn mình, cũng không né tránh, ngược lại cúi đầu nói: 'Bệ hạ, Quốc sư đại nhân đúng là còn quá trẻ, thần nghĩ rằng cho ngài ấy quyền lớn cũng chưa chắc là chuyện tốt với Quốc sư”

Lúc này Trần Cát mới hiểu được vì sao Chung Vô Cực nhất quyết phản đối.

Hóa ra ông ta sợ Kim Phi bốc đồng, làm ra chuyện khác người.

Thực ra trong lịch sử cũng không hiếm thấy chuyện này, rất nhiều người tuổi trẻ có tài hoa kinh người, sau đó khi còn trẻ đã thành công, tuổi còn trẻ đã có quyền lớn.

Nhưng khi quyền lực trong tay càng ngày càng cao, một số người bắt đầu bành trướng, dần lạc vào vòng xoáy quyền lực.

Đại Khang không dễ tìm được một quan lớn sẵn sàng nghĩ đến bá tánh, Chung Vô Cực không muốn nhìn thấy Kim Phi cũng đi tới bước đường đó.

Trong số những thiên tài trẻ tuổi trong lịch sử, không ai có thể đạt tới trình độ của Kim Phi, cho nên dù có lạc lối thì tâm ảnh hưởng của họ tạo thành cũng có hạn, cũng có người triệt để thay đổi những sai lầm trong quá khứ, làm lại từ đầu.

Nhưng nếu Kim Phi trở thành Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, một khi ra quyết định sai lâm, hậu quả sẽ không thể tưởng được, nhất định sẽ không có cơ hội để chuộc lỗi.

"Quốc sư tuy còn trẻ, nhưng cũng không phải người liều lĩnh. Huống chỉ ngươi và những người khác đều đã nhìn thấy thực lực của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, các ngươi nghĩ xem, nếu Quốc sư muốn gây tổn hại đến Đại Khang, ai có thể ngăn cản được?"

Trân Cát nói: "Cho nên, thật ra y có phải Nhất Tự Tịnh Kiên Vương hay không cũng không quan trọng."

Nghe Trần Cát nói vậy, tất cả quần thần đều không nói nên lời.

Đúng vậy, với thực lực hiện tại của Kim Phi, có phải Nhất Tự Tịnh Kiên Vương hay không cũng không quan trọng?

"Bệ hạ, thần biết ngài muốn trọng dụng Quốc sư đại nhân, nhưng ngài cũng biết, Quốc sư đại nhân không quan tâm đến danh lợi, chỉ sợ là chưa chắc sẽ bằng lòng tới kinh nhận phong thưởng."

Chung Vô Cực lại nói.

Nghe Chung Vô Cục nói như vậy, trong mắt rất nhiều quyền quý đều hiện lên một chút vui mừng.

Đúng vậy, sao họ lại quên mất chuyện này?

Mọi người đều có thể thấy được, Kim Phi không có hứng thú làm quan.

Sau khi đảm nhiệm chức Quốc sư, ngoài việc tham gia cải cách, y chưa bao giờ hỏi đến những chuyện khác.

Ở kinh thành mấy tháng, số lần lâm triều chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Những người khác có thể coi Nhất Tự Tịnh Kiên Vương như báu vật, nhưng đúng là chưa chắc Kim Phi đã để mắt tới.

Mà Kim Phi mới trở lại Kim Xuyên chưa được bao lâu, với tính cách của y, khả năng y sẵn sàng quay lại nhận sắc phong là cực kỳ mong manh.

Nghĩ đến đây, cục đá trong lòng nhiều đại thần cũng rơi xuống.