Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2091



“Ngụy tiên sinh, bài thơ này phải xem theo phần chú giải bên dưới.”

Kim Phi chỉ vào phần chú giải bên dưới rồi nói.

Nhưng phần chú giải bên dưới là do y dùng biết viết, kiểu chữ quá nhỏ, Ngụy Vô Nhai híp mắt cũng nhìn không rõ nổi, chỉ đành rút một kính lúp trong ngực ra.

Nhìn thấy kính lúp, Kim Phi nghĩ tới gì đó, lấy một cái hộp gỗ trong túi ra.

“Đúng rồi Ngụy tiên sinh, ông thử cái này xem”

Mở hộp gỗ ra, bên trong có một cặp gọng kính khắc từ gỗ, bên cạnh có mấy thấu kính.

Bây giờ xưởng thủy tinh phát triển rất nhanh, kính viễn vọng đã có thể thực hiện các hoạt động dây chuyền lắp ráp đơn giản nhất.

Có một lần tới phòng y tế, phát hiện Ngụy Vô Nhai luôn phải nheo mắt để nhìn đồ, y mới biết ông ta bị lão thị rồi, cho. nên y bảo công nhân mài thấu kính bớt thời gian mài mấy

thấu kính lão thị, lại tìm thợ mộc chạm một cặp gọng kính.

Hôm qua mắt kính đã được giao tới tay Kim Phi, chỉ là y chưa kịp đưa cho Ngụy Vô Nhai.

Kim Phi cầm hai cái thấu kính lắp vào gọng kính, đưa cho. Ngụy Vô Nhai, “Ngụy tiên sinh đeo lên mắt xem thử.”

“Đây là vật gì?” Ngụy Vô Nhai tò mò nhận kính, dưới sự chỉ đạo của Kim Phi, ông ta đeo lên sống mũi.

Ông ta cúi đầu nhìn bản thảo trong tay lần nữa, chữ viết vốn mờ mờ ảo ảo, lập tức trở nên rõ ràng hơn nhiều.

“Ấy, đây là đồ tốt!” Ngụy Vô Nhai không nhịn được ca ngợi thành tiếng. Khi tuổi tác càng cao, bệnh lão thị của ông ta ngày càng nặng, có lúc bốc thuốc cũng nhìn không rõ, chỉ đành để Chu Cẩm sắp xếp một quân y tới chuyên bốc thuốc cho ông ta.

Kính này đã lập tức giải quyết vấn đề khó khăn quấy nhiễu ông ta bao lâu nay rồi.

“Ngụy tiên sinh, ngài thử hai cái thấu kính này xeml”

Kim Phi bảo Ngụy Vô Nhai lấy kính xuống, lại đổi hai thấu kính có số độ cao hơn một chút vào.

“Ai da da, cái này còn nhìn rõ hơn!”

Ngay cả Ngụy Vô Nhai bình tĩnh, sau khi đeo kính mới vào, cũng không nhịn được phải kinh ngạc kêu thành tiếng.

“Thử thêm hai cái này...”

Trải qua mấy lần điều chỉnh, cuối cùng Ngụy Vô Nhai đã tìm được hai thấu kính phù hợp với ông ta nhất.

“Loại thấu kính này không chuẩn xác lắm, bề mặt kính cũng không phẳng, nhưng điều kiện có hạn, trước mắt chỉ có thể làm thế này, trước mắt Ngụy tiên sinh đeo đỡ vậy, đợi sau này công nghệ tiên tiến hơn, ta lại làm cho ông một cặp mới.”

“Thế này đã rất tốt

Ngụy Vô Nhai sờ gọng kính bằng gỗ, thích không muốn buông tay.

Ngắm nghía một lát, nghĩ tới chuyện Kim Phi bảo ông ta xem đồ, lúc này mới đeo kính vào cầm bản thảo lên lần nữa.

“Tiên sinh, lúc đó cao nhân đã căn cứ theo vị trí của ngôi sao trên bầu trời, phân chia mười hai tháng trong năm thành hai mươi bốn tiết khí, lần lượt là lập xuân, vũ thủy, kinh trập, xuân phân, thanh minh, cốc vũ...

Mỗi câu trong bài thơ này đại biểu cho sáu tiết khí trong một mùa, mỗi một hoặc hai chữ đại biểu cho một tiết khí”

Kim Phi ngồi bên giải thích nói, “Ví dụ câu đầu tiên: Tháng giêng là tháng hoa đào, mận

Lập xuân hoa nở ánh rực hồng.