Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2916



Còn bên Giang Nam này, dân chúng đã cướp sạch lương thực của địa chủ cường hào, đến khi tiêu cục Trấn Viễn đánh tới, cũng rất khó tịch thu được lương thực.

Đến lúc đó cho dù có chia đất cho dân chúng, hoa màu trong đất cũng không có khả năng trong một đêm đã thu hoạch được, chỉ có thể do tiêu cục Trấn Viễn tiến hành trợ cấp.

Nhưng tiêu cục Trấn Viễn lấy đâu ra nhiều lương thực như: vậy?

Nghĩ tới đây, Kim Phi nói với Trương Lương : "Lương ca, vụ xuân sắp tới, nhất định phải thừa dịp hiện tại dân chúng có lương thực trong tay, tổ chức bọn họ trồng trọt!"

Khí hậu Giang Nam ấm áp, thích hợp cho cây lương thực sinh trưởng, bây giờ gieo hạt, vài tháng nữa là có thể thu hoạch.

Nếu xử lý thỏa đáng, nói không chừng có thể vượt qua nguy cơ lần này.

Đây cũng là biện pháp duy nhất mà Kim Phi nghĩ đến trên thuyền sáng nay.

"Đây đúng là một cách hay!" Ánh mắt Trương Lương sáng lên: "Thực ra vẫn có rất nhiều dân chúng muốn trồng trọt, nhưng thổ phỉ quá nhiều, bách tính vất vả lắm mới trồng được chút lương thực, lại bị thổ phỉ cướp mất."

"Cho nên muốn cho dân chúng an tâm trồng trọt, nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt thổ phi!”

Kim Phi lạnh giọng nói.

"Đạo lý thì là như vậy, nhưng người của chúng ta vẫn quá ít"

Trương Lương thở dài, nói: "Tiên sinh, theo như ta tìm hiểu, hiện tại Giang Nam đâu đâu cũng có thổ phỉ, lấy huyện An Bái ở phía nam làm ví dụ, trước đây toàn huyện chỉ có một băng thổ phỉ lớn hơn bảy trăm người, và ba băng thổ phỉ nhỏ hơn hai trăm ba trăm người, nhưng gần đây, huyện An Bái đột nhiên xuất hiện bảy tám băng thổ phi, trong đó có hai băng có quy mô hơn một nghìn người!"

Huyện An Bái cách Trường Giang không xa, vẫn nằm trong phạm vi uy hiếp của tiêu cục Trấn Viễn, các quận huyện ở xa hơn về phía nam, tình hình càng nghiêm trọng hơn!

"Giang Nam có hàng trăm quận huyện lớn nhỏ cộng lại, cho dù ở mỗi quận huyện chúng ta cử một đại đội đi phỉ, thì cũng cần đến hàng trăm đại đội, chúng ta căn bản không có nhiều nhân lực như vậy!"

"Một huyện cử một đại đội thì không được, vậy thì một huyện cử một trung đội, thậm chí một tiểu đội!" Kim Phi nói.

"Tiên sinh, bây giờ cơ bản mỗi huyện đều có thổ phỉ quy. mô lớn hơn một nghìn người, một trung đội làm sao đủ?"

Trương Lương vừa nghe đã kinh ngạc.

"Lương ca, huynh còn nhớ trấn Vĩnh Lâm không?" Kim Phi hỏi ngược lại.

"Trấn Vĩnh Lâm?" Trương Lương do dự một chút, sau đó nhớ ra.

Năm ngoái có một nhóm sát thủ đã ám sát nhân viên hộ tống, sau đó bỏ trốn.

Sau đó đội Chung Minh nhận được tin tình báo, chúng trốn ở một nơi gọi là trấn Vĩnh Lâm, Hàn Phong tự mình dẫn đội đi truy bắt những tên sát thủ này.

Đến trấn Vĩnh Lâm, Hàn Phong phát hiện dân chúng địa phương sống rất khó khăn, đã tổ chức cho dân chúng đánh địa chủ chia ruộng đất.

Vì lúc đó bọn Hàn Phong còn có nhiệm vụ, không thể để quá nhiều nhân viên hộ tống ở lại trấn Vĩnh Lâm, nên đã để. bách tính địa phương thành lập một đội dân quân, phụ trách vấn đề trị an ở địa phương.

"Lúc đó Hàn ca chỉ để lại ba nhân viên hộ tống ở trấn Vĩnh Lâm, dưới sự hỗ trợ của đội dân quân, đã quản lý trấn Vĩnh Lâm rất tốt!"

Kim Phi nói: "Chúng ta có thể học tập kinh nghiệm của trấn Vĩnh Lâm, tổ chức đội dân quân ở địa phương, để người địa phương quản lý người địa phương?”

Thật ra Cửu công chúa sau khi giết chết các phiên vương ở khắp nơi, đã phát truyền đơn kêu gọi người Giang Nam đến Xuyên Thục học tập, cũng gần giống với suy nghĩ của Kim Phi.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!