Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2979



“Hồng công tử, mau cất nó đi!"

Kim Phi đứng dậy: "Xưởng đóng thuyền là cơ nghiệp tổ tiên của nhà họ Hồng, dù thế nào đi nữa nó cũng là của nhà họ Hồng các ngươi, ta cần khế ước nhà của người làm cái gì?”

“Tiên sinh, nếu như không có ngài, cả đời này nhà họ Hồng bọn ta cũng không thể trả hết món nợ được, thậm chí cả nhà cũ cũng không còn hy vọng lấy lại được nữa, chứ nói gì đến xưởng đóng thuyền đây?”

Hồng Đào Bình nói: “Ta đã không còn nhớ ngài đã đầu tư vào xưởng đóng thuyền bao nhiêu bạc, thép, gỗ và các vật liệu khác nữa, dù sao thì nó cũng phải là một con số khổng lồ.

Mặc dù xưởng đóng thuyền này mang tên “Xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng, nhưng ta thực sự rất xấu hổ”

“Hồng công tử nói thế là quá coi thường bản thân mình rồi” Kim Phi nói: “Ngươi cũng biết tình huống lúc ta tìm đến ngươi như thế nào mà, nói trắng ra, lúc đó ngoại trừ tiền ra ta không có gì cả.

Ngươi là người đã cho mọi người không quản ngày đêm dựng nên xưởng đóng thuyền này, cũng là nền móng vững chắc cho xưởng đóng thuyền, không có ngươi thì cũng không có Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3, cũng sẽ không có ca-nô.

Không có Trấn Viễn số 2, Trấn Viễn số 3 và ca-nô, chúng ta sẽ không thể bảo vệ được thành Du Quan, cũng khó có thể đảm bảo nguồn cung cấp vật liệu trong cuộc chiến ở Hi Châu!

Có thể nói rằng, nếu không có Hồng công tử và xưởng đóng thuyền này của ngươi, tình hình của Xuyên Thục sẽ khó khăn hơn bây giờ rất nhiều!”

Thực ra thì với địa vị hiện tại của Kim Phi, y đã là người tạo ra quy tắc.

Nếu y thực sự có âm mưu với xưởng đóng thuyền, dù không có khế ước nhà đất, giấy tờ hay con dấu, y cũng có thể cướp xưởng đóng thuyền đi như thường.

Hồng Đào Bình cũng biết việc này, nhưng thái độ của Kim Phi lại làm cho anh ta rất hài lòng.

“Tiên sinh, mấy câu này của ngài đang tâng bốc ta!” Hồng Đào Bình hơi ngượng ngùng xua tay: “Nếu nói ngài không biết đóng thuyền thì cả Đại Khang này sẽ không có người thứ hai dám nói răng mình biết đóng thuyền!”

“Ta chỉ biết vẽ bản vẽ giấy với lý luận suông mà thôi, nếu để ta tự mình làm thật ta sẽ lóng ngóng ngay.” Kim Phi cười nói: “Những lời vừa rồi là những lời xuất phát từ tận đáy lòng của ta”

Cũng không phải do Kim Phi khiêm tốn.

Mặc dù y biết kết cấu thân thuyền, cũng biết vẽ bản vẽ, nhưng nền công nghiệp của Đại Khang quá lạc hậu, có rất nhiều công nghệ lẫn vật liệu đóng thuyền mà Kim Phi không hề biết.

Để y tự mình xây dựng một xưởng đóng thuyền, e rằng sẽ không thể tìm được đầu mối trong một khoảng thời gian ngắn được.

Hồng Đào Bình đã học cách đóng thuyền từ nhỏ, thế nên lần này anh ta rất quen thuộc.

Xưởng đóng thuyền có thể được xây dựng và đưa vào sử dụng nhanh như vậy, ngoài việc Kim Phi cung cấp đầy đủ nguyên liệu ra đều công của Hồng Đào Bình.

“Hồng công tử, ngươi cất vật này đi đi, xưởng đóng thuyền này là do ngươi xếp từng viên gạch lên mà thành, dù thế nào đi nữa, đất dựng xưởng đóng thuyền cũ lẫn xưởng đóng thuyền này đều của nhà họ Hồng.”

Kim Phi nói: “Tiểu Bắc sẽ tìm một người thích hợp đến quản lý xưởng đóng thuyền, sau này chúng ta chỉ cần tập trung vào việc đóng thuyền là được, mấy chuyện vặt vãnh kia cứ giao cho người khác làm.”

“Được, sau này ta sẽ học theo tiên sinh, tập trung vào quản lý công nghệ, bỏ qua mấy chuyện khác tránh việc càng làm càng sai.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!